HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 455

thần trí bay loạn, cả người muốn chao đảo.

Mộ Yến Thần tiếp tục động tác “ngồi thiền”.

Lan Khê nâng mắt nhìn anh, bên trong chứa đầy oán trách, để phát tiết

nỗi tức giận, răng cô tấn công môi anh, cô muốn xem anh còn có thể trấn
tĩnh được bao lâu.

Tại sao? Tại sao chỉ có mình cô lo lắng đến mất ăn mất ngủ?

Vì sao chỉ một cuộc gọi của Mạc Như Khanh đã làm cô cảm thấy đất

trời âm u, không chút ánh sáng?

Tất cả đều vì người đàn ông đáng ghét này.

Là anh kéo cô xuống, không thể lật lại tình thế.

Mộ Yến Thần ngưng mắt nhìn lan Khê ở khoảng cách gần, đột nhiên

nhớ tới một bài viết trong tờ báo anh từng đọc, bàn luận về việc phụ nữ đối
với người đàn ông đầu tiên của mình luôn tồn tại hận ý sâu trong đáy lòng.
Trong lần đầu phá kén ấy, họ luôn ở vào thế bị động, buộc phải thừa nhận
nỗi đau khổng lồ, nên họ luôn tìm cơ hội trả thù lại kẻ đầu sỏ, nếu không sẽ
mang theo sự ấm ức trong suốt thời gian dài.

Nghĩ tới đây ánh mắt Mộ yến Thần dịu xuống, nhẹ nhàng đáp lại cô.

Cô vừa mới đánh răng, trong khoang miệng còn thoang thoảng mùi

thơm của kem đánh răng, cùng nhãn hiệu với loại anh đang dùng. Thân thể
Mộ Yến Thần dần bùng lên ngọn lửa nóng, vừa chạm đến lưỡi cô, văn kiện
từ lòng bàn tay rơi xuống, hai tay anh trở nên rãnh rỗi liền giữ chặt hông
cô.

Lan Khê vẫn còn oán giận, không muốn nghiêm túc hôn, chỉ muốn

cắn, cắn cắn cắn,… cắn cho anh đau chết nè.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.