HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 529

"Sao bên trong cũng lạnh thế này?" Sắc mặt Mộ Yến Thần bắt đầu

trầm xuống, nhíu mày không vui hỏi.

"Em. . . . . . Thể chất không tốt, di truyền từ mẹ em, mùa đông đến thì

tay chân sẽ lạnh như băng, rất khó sưởi ấm lên”.

Mộ Yến Thần lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt thâm thúy mà phức tạp, lát

sau nhỏ giọng: ". Tới đây."

Lan Khê đỏ mặt, hiểu được ý tứ của anh, kéo tay áo xuống, ngượng

ngùng: "Không cần. . . . . . em về nhà tắm nước nóng là được” Cô buông
tay anh ra, dùng hơi ấm còn sót lại bịt chặt lên lỗ tai, ngay ngắn ngồi tại
chỗ.

"Về nhà cũng không cần mở máy điều hòa? Hình như em thích cảm

giác nóng lạnh giao thoa, bảo rằng rất thoải mái?" Mộ Yến Thần không
cưỡng ép nữa, chuyển tầm mắt sang tay lái, phát động xe, nhàn nhạt trêu
chọc cô.

Lan Khê lần nữa đỏ mặt.

"Không, " cô cười bẽn lẽn "Không thích, em rét đến thấu xương rồi,

chịu không nổi nữa."

Giọng nói non nớt quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe,

như chiếc bàn là ủi thẳng vào lòng người. Ánh mắt Mộ Yến Thần vẫn
nghiêm túc nhìn phía trước nhưng toàn bộ tâm tư đều đặt trên người cô gái
nhỏ, đau lòng khi thấy cô chịu lạnh, chỉ muốn lái nhanh về nhà, ôm chặt cô
vào lòng, truyền hơi ấm cho cô.

Sương đêm làm cản trở tốc độ của xe, lúc Lan Khê ôm túi xách xuống,

trên miệng vẫn còn giữ nụ cười khoe má lúm đồng tiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.