Cô nàng là Kỷ Diêu.
Người đã cùng Mộ Lan Khê chia ngọt sẻ bùi trong những năm gần
đây. Họ ăn cùng nhau, uống cùng nhau, ngủ cùng nhau, thậm chí còn cùng
nhau đánh lộn, cùng nhau chảy máu.
Hồi lâu sau, Lan Khê phát hiện bản thân đã mất đi kiểm soát, màu đỏ
bừng hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt, nhẹ nhàng khép lại quyển vở cất vào
giá sách, khàn khàn giọng nói: "Thật xin lỗi."
Giọng nói mềm mại kết hợp với bộ dạng suy yếu càng tăng thêm phần
thành khẩn, trái tim căng thẳng của Kỷ Diêu cũng chậm rãi giãn ra, nhưng
nỗi khiếp sợ vẫn chưa thể tan đi. Sau hồi lâu, Kỷ Diêu cười cười, cúi đầu
nói: "Tớ biết những lời tớ vừa nói hơi quá, nhưng mà Lan Khê này, thật sự
nửa người dưới của đàn ông đều giống như động vật. Cậu đừng xem mặt
mà bắt hình dong, bề ngoài thì cao thượng tốt đẹp nhưng nhu cầu sinh lí thì
đều như nhau cả, không có ngoại lệ đâu"
Cụ thể vì sao muốn nói những lời này với Lan Khê, Kỷ Diêu cũng
không rõ ràng lắm.
Nhưng có một loại cảm giác vẫn ám ảnh trong đầu cô nàng, dù mơ hồ
nhưng rất mãnh liệt. Cô nàng chỉ muốn kéo bạn mình ra khỏi vực sâu luân
hãm, nếu không có việc bất trắc xảy ra thì rất khó vãn hồi —— Giờ phút
này Kỷ Diêu thấy được nét mặt Lan Khê hệt như đáy lòng cô, vô cùng yếu
ớt, chỉ cần một ngoại lực nhỏ tác động sẽ vỡ vụn. Cô nàng sợ bạn mình sẽ
không chịu đựng nổi nữa.
"Trời ——" Kỷ Diêu đột nhiên cau mày, nắm tay Lan Khê hỏi, "Cậu
làm sao nữa vậy?"
Đôi mắt to trên khuôn mắt tái nhợt chớp nháy hai cái, làn hơi nước lan
trong con ngươi, hốc mắt dần đỏ lên. Kỷ Diêu kinh hãi, không biết đã nói
gì kích thích đến Lan Khê. Sao tự nhiên lại rơi nước mắt?