HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 592

Mộ yến Thần thở dài một hơi, đứng dậy, kéo đầu bà tựa vào vai mình,

tay vỗ nhẹ lưng bà: "Được rồi, con hiểu rồi. . . . . . Mẹ, cho con xin lỗi."

Mạc NHư Khanh tựa vào vai con trai, lặng lẽ rơi lệ. Sau một lúc thì

lấy lại tỉnh táo, thẳng người lau đi nước mắt, từ tốn nói: "Mẹ không yếu ớt
như vậy đâu. Tính mẹ không muốn giải thích nhiều, nhưng con cứ hoài
nghi nên mẹ phải nói thẳng, cũng là muốn nhắc nhở cho con, nên biết phân
biệt đúng sai, chuyện gì nên làm và không nên làm”.

Mạc Như Khanh vẫn không quên mục đích khi tới đây, câu nói cuối

cùng hàm chưa ý từ gì? Hai mẹ con đều là những người thông minh, đương
nhiên ai cũng hiểu.

Đôi mắt Mộ Yến Thần dần tối xuống, hiện lên vô số tia rét lạnh cùng

khát máu.

Anh chợt hiểu mình vẫn chưa phải là đối thủ của Mạc Như Khanh.

Không hổ danh gừng càng già càng cay.

Một người đàn bà vô cùng thông minh, từ khi vừa bắt đầu đã phát hiện

ra ý tứ của anh, biết anh muốn thẳng thắng ngã bài liền tuôn ra một tràng
lời nói, mục đích chính là muốn ra đòn phủ đầu.

Cái gì là máu mủ, cái gì là xét nghiệm DNA….tất cả đều là sự ngụy

trang của bà. Trước tiên cứ khiến anh cảm thấy có lỗi, về sau bà có nói gì,
yêu cầu điều gì, anh chỉ có thể thừa nhận, không thể phản bác.

Tựa như hiện tại.

Anh làm sao có thể mở miệng nói ra chuyện của Lan Khê?

Dù anh tình nguyện “cá chết lưới rách” nhưng Mạc Như Khanh lại

không cho anh nửa phần cơ hội .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.