HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 596

Mạc Như Khanh nói xong cũng nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài,

không cho anh cơ hội mở miệng. Bên ngoài cơn gió lạnh táp vào mặt, Mạc
Như khanh cảm thấy nhức đầu, tay bóp chặt trán, cố xóa đi bóng dáng vừa
rồi trong phòng ngủ.

—— Cô chủ nhiệm kia kể lại với bà rằng Mộ Yến Thần đã đưa Lan

Khê đi. Anh trai dẫn em gái về nhà nghỉ ngơi, việc này cũng chả có gì đáng
nói! Chỉ là cô nam quả nữ sống chung một phòng, Mạc Như Khanh không
khống chế được mà nhớ lại một đêm kia, lúc ấy ánh mắt Mộ Yến Thần nhìn
Lan Khê vô cùng dịu dàng, còn khẽ cắn vào đôi môi của con bé. Đấy không
phải là việc mà hai anh em ruột thịt được làm!

Ngồi vào trong xe, Mạc Như Khanh phân phó tài xế lái xe về nhà họ

Mộ .

Bà uể oải dựa lưng vào thành ghế, ngón tay xoa nhẹ mi tâm, đầu đau

như bị búa bổ. Bà nhắm mắt, trong đầu bất giác nhớ lại những chuyện của
hơn hai mươi năm trước. Khi đó, bà dẫn theo Mộ yến Thần chỉ được vài
tuổi tiến vào nhà họ Mộ, nhưng chua xót thay, dù bà và Mộ Minh Thăng đã
có con trai, nhưng hai người lớn trong nhà vẫn nhất quyết không chấp nhận
cho bà vào cửa, còn suýt nữa đánh chết hai mẹ con bà!

Sau đó. . . . . . vì bất đắc dĩ bà phải để con trai một mình ở nước ngoài.

Vào ngày thành hôn của Mộ Minh Thăng, bà trơ trọi trốn trong một góc,
trơ mắt nhìn người đàn ông mình yêu kết lương duyên với người phụ nữ
khác.

Bà biết mọi chuyện đã là quá khứ, không nên so đo làm chi nữa.

Nhưng mà hơn hai mươi năm sau, bà lại gặp Lan Khê, khuôn mặt con

bé thấp thoáng đường nét của người phụ nữ kia. Rồi đứa con trai ruột thịt
của mình lại hết lòng yêu thương con bé ấy, bảo vệ, săn sóc từng chút từng
chút một!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.