HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 598

Mộ Yến Thần đặt Lan Khê nằm ngang xuống. Hai cánh tay cô vẫn

vòng chặt cổ anh, tựa như chú gấu Kolla bám chặt trên người anh. Cô mặc
áo ngủ, khi hai cánh tay giơ lên thì ống tay áo bị trượt xuống, lộ ra da thịt
bên ngoài không khí, anh sợ cô lạnh, nhẹ giọng dụ dỗ cô đặt tay xuống,
nhưng cô vẫn cố chấp ôm chặt anh.

Vừa tỉnh lại, nên giọng điệu Lan Khê khàn hơn bình thường, nhưng

trong bóng đêm lại mang theo sự quyết rũ khó cưỡng. Mộ yến Thần thấy cô
dựa dẫm vào mình, thân thể nóng bỏng lại dựa sát vào người anh, trái tim
anh liền mềm nhũn, hận không thể hái sao trên trời xuống tặng cho cô, chỉ
cần điều cô muốn anh đều gắng sức thực hiện. Anh ôm chặt hông cô,
nghiêng người cùng cô nằm trong chăn. Lan Khê co người nằm yên trong
ngực anh. Mộ Yến Thần thận trọng điều chỉnh lực tay để không khiến cô
khó chịu, anh triền miên rải những nụ hôn vụn vặt trên khuôn mặt cô, bắt
đều từ cái trán còn hơi âm ấm, chuyển đến mi tâm…dần dần rơi xuống
cánh môi anh đào.

"Lan Khê, " Anh dịu dàng gọi tên cô, những ngón tay vùi sâu vào mái

tóc dài, hôn tai của cô, ". . . . . . Sau này không được bị bệnh nữa."

Gọng nói anh càng lúc càng trầm đục.

Rõ ràng là ngữ điệu ra lệnh, nhưng rơi vào tai Lan Khê lại ẩn chứa sự

năn nỉ.

Bởi vì anh chưa từng trải qua cảm giác một người bệnh nhưng hai

người đau, anh không muốn trải qua tình cảnh bản thân bất lực nhìn cô chịu
đau đớn.

Trước kia, Mộ Yến Thần cảm thấy sinh, lão, bệnh, tử là những chuyện

bình thường của đời người, chẳng có gì đáng sợ. Nhưng từ khi quen cô, anh
bắt đầu lo được lo mất, chỉ một trận cảm mạo cũng đủ dọa anh hoảng.

.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.