Nhiếp Minh Hiên hơi giật mình, suýt cho rằng mình gọi nhầm số, phải
cẩn thận kiểm tra lại cuộc gọi, lần nữa đặt điện thoại bên lỗ tai, dịu dàng
cười nói: "Em gái khỏe không."
Đang là ban ngày ban mặt, nhưng âm thanh mập mờ ở đầu dây bên kia
khiến Nhiếp Minh Hiên rợn người.
Lan Khê mím môi, giương mắt trưng cầu ý kiến của Mộ Yến Thần. Ở
khoảng cách gần như vậy, những gì Nhiếp Minh Hiên nói, Mộ Yến Thần
đều nghe rõ, anh hạ tầm mắt, miệng chui vào cần cổ Lan Khê, hít thật sâu
mùi hương thơm ngát từ cơ thể cô, cất giọng khàn khàn: "Nói với cậu ta,
hôm nay anh bận rồi, nhờ cậu ta chuyển lời giúp anh, chúc Lộ Diêu lên
đường bình an."
Lồng ngực Lan Khê dâng tràn hơi ấm, mím môi, vài giây sau mới trả
lời Nhiếp Minh Hiên: "Anh em nói…..sẽ đi, nhưng sẽ dẫn theo em."
Thân thể Mộ Yến Thần chợt cứng đờ.
Không đợi Nhiếp Minh Hiên nói chuyện, tay của anh đã chặn trên loa
điện thoại, nghiêm mặt nhìn người con gái trong ngực, khắt khe cất giọng
dạy bảo: "Không được làm loạn. . . . . . em còn chưa hết bệnh."
Lan Khê chớp mắt nhìn anh, cắn môi không lên tiếng, bộ dáng kia như
muốn nói với anh, lời đã nói ra miệng, vô phương thu hồi.
Mộ Yến Thần không có biện pháp với cô.
Sau một hồi lâu, lửa giận trong mắt mới chậm rãi tiêu tán, anh cúi đầu
hôn nhẹ môi cô một cái, coi như là ngầm cho phép. Lan Khê tiếp tục đem
điện thoại dán vào tai, khóe miệng giương lên nụ cười chiến thắng, nói:
"Vừa nãy em không nghe rõ, anh nói lại địa chỉ đi."