HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 604

Bên trong áo choàng là lớp da thịt trần, Mộ Yến Thần chỉ đụng hai cái

đã khiến lửa dục dấy lên trong cơ thể, anh không chịu nổi, thu tay, tiếp tục
ôm cô, hôn nhẹ giải khát.

Chờ khi chuẩn bị xong mọi thứ đã là hai giờ sau, Lan Khê ra ngoài

phòng khách liền thấy trên bàn đặt hai cái ly, nước chỉ vơi đi một nửa, cô
hơi thắc mắc.

"Trong nhà có người đến hả anh?" Lan Khê hỏi anh.

Mộ Yến Thần đứng trước cửa đổi giày, đôi mắt sâu, ảm đảm như hút

cả màn đêm: "Nhanh lên em, sắp trễ giờ rồi."

Lan Khê chạy tới chỗ anh, đeo khăn choàng cổ rộng thùng thình, bị

Mộ yến Thần kéo tới một góc, sửa sang lại cho cô. Sau khi lành bệnh được
đi ra ngoài, trong lòng vừa vui vừa sợ, bất quá niềm vui lấn áp nỗi sợ, cô lui
về sau một bước, ngước mặt nhìn anh, tia cười trong mắt nhuộm quầng ánh
sáng vàng: "Anh hai, nhìn em có giống con sóc không? "

Cô bọc hai lớp áo bông, mùa đông những năm trước, chưa bao giờ cô

mặc quần áo dày như vậy.

Thành C chìm trong những lớp tuyết đầu mùa, bộ âu phục đen bao sát

thân hình cao ráo của Mộ yến Thần, anh thư thả bước từ trong ra, đẹp như
một bức tranh nghệ thuật, anh chăm chú nhìn đường, cẩn thận lái xe, khóe
mắt thi thoảng liếc nhìn cô gái ngồi bên cạnh. Lan Khê ngồi trên xe, nghịch
ngợm dậm dậm hai chân, đem lớp tuyết dính trên giày rảy xuống tấm thảm
dưới sàn xe. Thời điểm cô ngước mắt, bỗng nghe một âm thanh rất nhỏ,
giống như tiếng va chạm của kim loại .

Lan Khê ngây như phỗng, cô ôm lấy ngực, tiếng động phát ra từ cái

túi nhỏ trên chiếc áo bông cô đang mặc

Túi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.