HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 605

Cái nhẫn ở trong đấy.

Xe vẫn chậm rãi chạy trên đường, cảm xúc Lan Khê có chút tụt hứng,

ngón tay lạnh lẽo mở radio trong xe, chỉnh đến tần số mà cô quen thuộc.
Khi giọng nói khôi hài vang lên, cô cũng miễn cưỡng cười theo, thầm nhủ,
mọi thứ vẫn luôn tốt đẹp, toàn bộ đều là của cô, không hề vơi đi tí nào.

Xuyên qua kính chiếu hậu, Mộ Yến Thần quan sát thần sắc của cô,

buông một tay từ trên vô lăng xuống, ủ ấm bàn tay lạnh lẽo trong lòng bàn
tay mình.

***

Lại một lần nữa chứng kiến cảnh tượng dính chặt như sam của hai

người, Nhiếp Minh Hiên càng kinh hãi hơn so với lần đầu tiên.

"Hôm nay em gái không đi học?" Ở khoảng cách khá xa, anh ta bắt

đầu trêu chọc.

Chờ đến gần, Lan Khê mở chiếc khăn quàng cổ, lộ ra khuôn mặt nhỏ

nhắn ửng hồng, khẽ trả lời: "Em bị bệnh, mới hết đấy."

Nhiếp Minh Hiên kinh ngạc, không khỏi quan tâm cô: "Như vậy. . . . .

. Vậy có cần kiêng ăn gì không?"

Khẩu vị các món anh ta vừa chọn có ....hơi nặng một tẹo.

Lan Khê không hiểu, theo bản năng ngước mắt nhìn Mộ Yến Thần.

Mộ Yến Thần nắm chặt tay cô, hàng chân mày tuấn dật lộ ra nét phong
trần, nói thật nhỏ: "Cho con bé ăn cháo trắng là được."

Nhiếp Minh Hiên hiểu rõ, cười cười đi vào phòng bao.

Nhà hàng trang trí theo phong cách Nhật, mỗi phòng bao đều được

thiết kế, trang trí đầy ý vị, trang nhã. Nhiếp Minh Hiên vẫn lo lắng bất an,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.