thấy ấm áp, ngước mắt lên nhìn anh: "thật là tốt, anh hai, chúng ta cuối
cùng cũng có thể ở cùng một chỗ rồi."
Tại thành phố xa lạ này, không ai biết bọn họ là ai, bọn họ rốt cuộc
cũng có thể ở cùng một chỗ.
Mộ Yến Thần nhìn thật sâu vào mắt cô, lau mặt cho cô rồi ra lệnh:
"Thay đổi cách gọi đi. Gọi tên anh mau."
Lan Khê ngẩn ra, mặt đỏ tới mang tai, một hồi lâu mới nhẹ giọng gọi:
"Mộ Yến Thần."
Mộ Yến Thần cảm thấy chưa đủ, nâng mặt của cô lên nhẹ nhàng cắn
lên môi của cô, khàn giọng hỏi: "Anh là gì của em?"
Lan Khê hô hấp không yên, mặt đỏ đến mức sắp nổ tung, cảm thấy
hành khách đang đi gần đó điều quay sang nhìn bọn họ, tay nhỏ bé không
thể làm gì khác hơn ngoài việc bám chặt vào vai anh, giọng nói nhỏ nhẹ,
ngập ngừng phát ra ba chữ.
Không nghe thấy rõ, Mộ Yến Thần cau mày cắn môi cô một vái.
Lan Khê đau đến mức run lên, cặp mắt trong suốt đầy uất ức nhìn anh.
"Nói lại một lần nữa." Thanh âm của anh lạnh như băng.
Môi bị cắn một cái , anh giống như đang công khai uy hiếp cô, Lan
Khê khẽ hít một hơi, lấy can đảm hô to: "Bạn trai !"
Thanh âm quá lớn, cả khoang điều có thể nghe được tiếng la của cô.
Lần này Mộ Yến Thần cứng đờ, con mắt lạnh lẽo mở ra, thần sắc rốt
cuộc cũng có chút mềm mại , đem cô đặt trên ghế nhẹ nhàng hôn , trấn an
chính mình. . . . . . Mặc dù như vậy có chút mất mặt, nhưng anh rất thích.