Thật không ngờ, cô liếm liếm môi, khóe miệng tràn ra nụ cười ngọt
ngào, khàn giọng hỏi: "Anh họp xong rồi hả?"
—— Trong khái niệm của cô, tất cả công việc điều phải mở cuộc họp
để xử lý, theo bản năng cảm thấy anh chắc chắn là đi họp.
Mộ Yến Thần nhếch môi, cười cười.
Nhìn bộ dạng lười biếng không chút đề phòng nào của cô không khỏi
làm cho anh phải động lòng, nhìn chăm chú, từng giây từng phút đi qua
cuối cùng cũng chịu mở miệng, thấp giọng hỏi: "Đói bụng không? Số điện
thoại phục vụ của khách sạn ở bên cạnh, có gọi thức ăn chưa?"
Lan Khê lắc lắc đầu.
Mộ Yến Thần giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ đêm rồi.
Anh cứ khoát khoát tay, Lan Khê ngược lại rất chú ý vào đó, anh thật sự
đem cái đồng hồ đeo tay trị giá hơn hai vạn đổi đi vì cô sao, mặc dù bị ánh
đèn che khuất nhưng nhìn thế nào cũng rất tinh xảo, rất đẹp, nhưng rõ
không cùng cấp bậc với mặt đồng hồ, cô nhìn đến đỏ mặt.
Vỗ vỗ mặt của cô, anh nói thật nhỏ: "Chờ anh một chút."
Nói xong anh liền thò người ra bên ngoài.
Lan Khê biết anh đang làm cái gì, ngẩn ra, vội vàng đưa tay cản anh
lại, vội nói: "Em không muốn ở chỗ này, em muốn đi ra ngoài!"
Ở trong khách sạn suốt cả một buổi chiều cộng thêm buổi tối nữa, hiện
giờ cô vô cùng muốn đi ra ngoài hóng mát một chút.
Bầu không khí ấm áp như vậy làm cho người ta cảm thấy không nở,
Mộ Yến Thần đưa mắt nhìn cô trong chốc lát, ánh mắt lập tức dịu dàng như