HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 688

cho nên em tốt nhất đừng có ngây ngô như thế này làm cho anh phải lo
lắng, có biết không?"

Giọng nói của anh quá mức dịu dàng, làm cho Lan Khê có chút giật

mình, cô ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Khóe miệng Mộ yến thần nâng lên cười nhàn nhạt, khàn giọng hỏi:

"Trách anh sao?"

Dẫn cô tới đây, làm cho cô vui vẻ, nhưng lại không thể cho cô được

niềm vui trọn vẹn.

Không biết vì sao, Lan Khê chợt nhớ tới thành phố C, ngày đó, cô một

mình ở trước cửa trường chờ anh. Nếu như nói Los Angeles vĩnh viễn
không có mùa đông, so với mùa đông ở thành phố C những ngày lạnh giá
này còn dài hơn nhiều, sương dính vào áo mỏng, lạnh lẽo đến thấu xương,
cô đã từng nếm thử cảm giác phải đứng trong đêm đông lạnh giá đợi chờ
trong vô vọng, cô không muốn nếm thử thêm lần nào nữa.

Gió đem mấy sợi tóc lần nữa thổi loạn, đầu óc cũng theo đó cảm thấy

"ông ông", trí nhớ ùn ùn kéo đến gào thét.

Cái tay nhỏ bé của Lan Khê mỏi nhừ khe khẽ mở tay anh ra, năm ngón

tay tách ra, cùng anh đan xen vào nhau, giọng nói mền mại theo gió phiêu
tán, nhưng anh vẫn nghe thấy được, cô nhỏ giọng mà kiên định nói: "Mộ
Yến Thần, chúng ta đi xăm hình đi."

Xăm hình.

Tiếng gió phần phật, xe cáp đung đưa, bắt đầu dọc theo đường sắt mà

chạy , Mộ Yến Thần theo bản năng kéo hông của cô qua đem cô ôm vào
trong ngực, một hồi lâu sau mới mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy chống lại
đôi mắt sũng nước của cô: "Xâm cái gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.