"Anh yêu em. . . . . ." Anh cúi đầu xuống, giọng nói nỉ non, trầm thấp
hơn .
Dường như Lan Khê có thể cảm nhận được anh đang kích động,
nhưng không biết tại sao anh lại kích động, hốc mắt cô khẽ ướt át, nhẹ
nhàng xoay người êm ái ôm lấy anh, cằm tựa vào trên bả vai của anh, giống
như dịu dàng an ủi và đáp lại.
Nhớ lại thương thế của anh, cô không có ôm quá lâu, nhịn xuống hơi
nước trong mắt, nhẹ nhàng kéo tay trái của anh vừa mới bị bỏng —— kéo
ra dưới ánh đèn ấm áp, phía trên có mảnh sưng đỏ đáng sợ. Ngón tay Lan
Khê nhẹ nhàng xoa lên phía trên, trong lòng hơi đau, mở nắp bình phun
sương nhỏ rồi phun lên đó.
Phun sương giúp ngừng đau, nếu không thì sau mấy giờ, da sẽ nóng
hừng hực, giống như bị lửa đốt vậy.
Mà cáo trị phỏng dùng để chữa trị, tay anh bị hơi nóng làm hiện lên
mấy vết nước phồng, bôi vào mới có thể nhanh chóng xẹp xuống.
Lẳng lặng nhìn cô giúp mình xử lý vết thương, cảm thụ đau đớn được
ngón tay cô vuốt ve liền trở nên nhỏ bé, trong tròng mắt của Mộ Yến Thần
thoáng qua một tia đo đỏ. Trong một cái chớp mắt anh được cô khẽ xoa thì
tay chân có chút luống cuống, rõ ràng anh muốn, nhưng trong lòng, lại cất
dấu một loại sợ hãi.
Sợ những thứ này đều là trống rỗng không chân thật, thời điểm anh
đưa tay bắt lấy, sẽ không nắm giữ được.
Anh muốn ôm lấy cô vào trong ngực, khảm vào trong thân thể, vĩnh
viễn ở chung với cô. Cánh tay dài đưa ra, ôm lấy cô thật chặt, dán lên tóc
của cô, không biết ôm chặt bao nhiêu mới đủ.