Nghe liên tiếp mấy câu này làm cho Lan Khê đầu óc ong ong, dường
như cô không phản ứng kịp bà ấy đang nói cái gì.
Hai người vệ sĩ rất có trách nhiệm, cau mày, nhẹ nhàng ngăn bà ta lại:
"Thưa phu nhân ——"
Mạc Như Khanh bước chân hơi chậm lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn về
phía anh ta.
Ánh mắt người đàn ông sắc lạnh, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi phu nhân,
Mộ tiên sinh đã dặn dò rằng không có anh ấy cho phép, người lạ nhất định
không được tiến vào căn phòng này, bất kể là ai. Cho nên mời bà đi ra
ngoài, đừng làm khó chúng tôi."
Lông mày Mạc Như Khanh đột nhiên nhíu lại.
Cô cười dịu dàng yếu ớt, kéo kéo áo choàng ở trên người, cũng không
muốn tranh chấp với vệ sĩ, chăm chú nhìn Lan Khê rồi nhẹ giọng nói: "Dì
nhận điện thoại khẩn cấp nên tới đây , nghe nói con không quen với khí hậu
nên sức khỏe không tốt, nên đi suốt đêm tới đón con trở về. Chắc hành lý
con đã sắp xếp xong, chúng ta đi thôi."
Nhìn đồng hồ, Mạc Như Khanh nói: "Bây giờ do nguyên nhân thời tiết
nên có nhiều chuyến bay bị hoãn, chỉ có một chuyến là nửa giờ sau , không
đi ngay thì sẽ không kịp, Lan Khê con nhanh lên một chút, đừng để Dì Mạc
phải đợi lâu."
Trên mặt Lan Khê tràn đầy vẻ không tin, Anh mắt lột ra nét hoang
mang, giống như là kinh ngạc, cùng với vẻ đề phòng.
Cánh môi tái nhợt, cánh tay của cô nhẹ nhàng buống xuống bên người,
nhanh chóng không kiềm lòng được, nhẹ giọng mở miệng nói: ". . . . . . Con
đã thu thập xong hành lí, nhưng con không phải đang đợi dì, con đang đợi
anh trai trở lại đi cùng anh ấy."