Một hồi lâu cô mới ngước mắt lên, hơi thở mong manh nói một tiếng:
"Không có gì. Cứ làm theo như những gì dì nói."
Sau cơm trưa, nằm ở trên giường không được bao lâu, người giúp việc
liền nhẹ nhàng gõ cửa đi vào hối cô dọn dẹp hành lý, nói xe của Mộ Tử
Minh đang đợi ở dưới lầu, tới đón cô đến trường Z.
Lông mi dài rũ xuống, che lấp sự mệt mỏi trong ánh mắt, Lan Khê
mềm nhũn nằm ở trên giường nhìn người giúp việc giúp cô dọn dẹp hành
lý. Quần áo mới vừa đem ra còn để bừa bãi ở bên ngoài vậy mà bây giờ lại
được xếp vào trở lại, hơn nữa còn có cái áo màu trắng dành riêng cho cô
nữa, ánh mắt chợt sáng lên, cảm thấy đã đến lúc mình phải rời đi, không thể
tiếp tục ở lại nữa.
Đứng dậy, Lan Khê chống tay lên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy
ngỡ ngàng cùng bi thương, cảm thấy không khí yên tĩnh đáng sợ.
—— Cô không muốn đi.
—— Anh nói anh sẽ lập tức trở lại. Cô không muốn đi chút nào.
"Tiểu thư, cái này là. . . . . ." Người giúp việc cau mày, trong tay cằm
cái áo sơ mi của đàn ông ở trong ngăn kéo của cô.
Lan Khê nhảy xuống, nhanh chóng đi qua, đem cái áo ôm thật chặt
vào trong ngực, ánh mắt đầy cảnh giác ngẩng lên nhìn : "Cô đừng đụng
vào."
Người giúp việc cả kinh, tay sợ tới mức dừng lại trên không trung,
tràn đầy kinh ngạc.
Lan Khê có chút xấu hổ, nhưng không muốn giải thích, cầm quần áo
nhét vào vali của mình.