"Năm phút sau, con sẽ nói ẹ biết, con không muốn mọi chuyện trở nên
ồn ào để tất cả mọi người đều biết."
Không có ai nói cho anh biết có được hay không, cũng không có ai
chịu muốn thành toàn cho anh, người yêu mà anh
yêu thương lúc này phải hứng chịu nhiều áp lực . . . . . Cho nên tất cả
những việc này, anh sẽ cho chính mình một đáp án.
Tâm tình khích động của Mạc Như Khanh cũng dịu đi một chút, ánh
mắt bén nhọn, gắt gao nhìn anh chằm chằm!
Bóng dáng anh tuấn bất phàm nghiêng người đầy ưu nhã, nhẹ nhàng
kéo người ở phía sau người lên, ngón tay vùi sâu vào trong mái tóc của cô,
môi mỏng mang theo yêu thương hôn lên trán cô, giọng anh khàn khàn nói:
"Lan Khê, chờ anh một chút."
Chờ anh thêm chút nữa, anh nhất định sẽ cho em đáp án.
Nói xong anh rút tay ra, ánh mắt khắc nghiệt mà lạnh nhạt, buông cô
ra đi thẳng một đường! Trong mắt mọi người, hành vi của anh vô cùng quái
lạ không thể nắm
bắt được, chỉ là sát khí tỏa ra trên người anh làm cho người ta hận
không thể nhượng bộ lui binh!
Mà trong nguyên nhóm người ở đó, Mạc Như Khanh cùng Nhan Mục
Nhiễm là biết anh đang muốn làm việc gì!
Đưa lưng về phía phòng cấp cứu, hô hấp của Nhan Mục Nhiễm cũng
ngừng lại, sắc mặt trắng bệch, cô chú ý tới ngón tay
giữa của anh đang quấn một nấm tóc thật dài , mà hướng anh đang đi,
chính là phòng xét nghiệm ADN!