"——!" Mạc Như Khanh hít sâu một hơi, quay ngược lại một bước,
dồn tất cả sức lực lên cánh tay phải, "Bốp!" Một bạt tai dán lên trên mặt Mộ
Yến Thần!
"Bá mẫu!" Nhan Mục Nhiễm không khỏi đau lòng, kêu lên thành
tiếng.
"Con còn dám nói. . . . . ." Mạc Như Khanh rơi nước mắt, kịch liệt
rung động, chỉ vào anh nói, "Con làm mọi việc ồn ào như thế là để tất cả
mọi người đều biết có phải
hay không? Dám nói với ta, dám nói với cha con, bây giờ cũng không
cần kiêng dè trước mặt nhiều người nữa có phải hay không!"
Bà đã sớm biết anh muốn lưới rách cá chết, lại không nghĩ rằng ngày
này lại tới nhanh như vậy, ngay lúc mọi người đang ăn giao thừa, lại làm
mọi chuyện huyên náo xôn xao như thế!
Người nhà họ Nhan ở sau lưng, trừ Nhan Mục Nhiễm ra, đều trợn mắt
nhìn nhau, không biết bà đang nói cái gì.
"Như Khanh, chuyện này có liên quan gì với Yến Thần? Bà đừng giận
chó đánh mèo với nó. . . . . ." Mẹ Nhan vội vàng đi lại khuyên can.
Nụ cười lạnh lùng liền nở rộ trên khóe môi, giống như đại La Sát, Mộ
Yến Thần giơ ngón tay thon dài lên sờ vào khóe miệng, cảm thấy được báo
ứng đang từ từ đánh tới, đánh sụp ý chí của anh, không ngừng tra hỏi làm
tim anh đau đớn, cùng với sự áy náy.
Tình cảm như vậy, phải làm sao để tiếp tục tiếp?
Ánh mắt sâu sắc lộ ra ánh sáng mờ nhạt, Mộ Yến Thần cười lạnh,
giọng khàn khàn nói: ". . . . . . Cho con năm phút."