Áy náy che mất lý trí của cô, cô rất hận chính mình đáng lẽ ra người
nên nằm trên giường bênh phải là cô mới đúng! !
Mộ Yến Thần ôm cô thật chặt, anh biết cô đang cố gắng kiềm chế
không cho nước mắt rơi xuống, ở trong lòng anh mà tức tưởi, tim anh như
đao cắt trúng, anh
đã từng nói anh sẽ không để cô phải khóc, thế nhưng ngay lúc này đây,
anh lại là người để cho cô gánh chịu mọi tội lỗi do anh gây ra, là anh làm
cho cô khóc đến mức không thể dừng lại được.
Lúc Mạc Như Khanh lảo đảo chạy tới bệnh viện, đúng lúc thấy được
cảnh tượng như vậy.
Sắc mặt bà xanh mét, bởi vì vừa chạy quá nhanh mà suýt nữa bị ngã
xuống, vịn thật chặt vào người Nhan Mục Nhiễm, lúc thấy được cảnh tượng
như vậy, bà gần như có thể xác định rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
"Bá mẫu, bá mẫu người cẩn thận một chút!" Nhan Mục Nhiễm cũng
gấp đến rơi nước mắt rồi, chạy thật nhanh theo bà.
Ở nơi xa xa, cơ thể của hai người đang ôm chặt lấy nhau, cứng ngắt.
Trên hành lang bệnh viện trống trải và vô cùng yên lặng, đột nhiên
liền lại xuất hiện một đống người, rối rít khiếp sợ nhìn cái đèn đỏ ở phòng
cấp cứu, ngay sau đó,
ánh mắt nhanh chóng phát hiện hai người đang ôm nhau trên hành
lang.
Mộ Yến Thần có thể cảm thấy rõ ràng, Mạc Như Khanh đang chạy tới.
Ôm chặt cô vào trong ngực, anh cố đè nén đau đớn, lấy lại lý trí, vỗ
nhè nhẹ lên đầu cô, chậm rải để cho cơ thể đang run rẩy của cô dựa vào