Nhưng bọn họ lại quên, Mộ Minh Thăng nhìn qua cửa sổ thư phòng,
xa xa, vừa đúng lúc có thể nhìn thấy tất cả mọi việc xảy ra ở cửa Mộ gia.
Cho nên trong một phút ấy, sắc mặt của Mộ Minh Thăng ngay lập tức
tái nhợt, điện thoại cũng bị rơi xuống đất.
Chờ mấy phút sau đi vào trong trong nhà, Mộ Minh Thăng gương mặt
trắng bệch nghiêm túc đi ra, trầm giọng gọi Mộ Yến Thần tới thư phòng
của ông, bốn mắt chạm vào nhau, Mộ Yến Thần giống như
đã đã nhận ra được cái gì đó, trong mắt tràn đầy thản nhiên. Lan Khê ở
bên cạnh cũng nhạy cảm ý thức được sự khác thường, trong nháy mắt, tay
chân liền lạnh như băng.
Quả nhiên, chuyện mà Mộ Minh Thăng muốn hỏi quả nhiên nằm
trong dự liệu của anh.
Không khí liền trở nên căn thẳng, Mộ Yến Thần ngồi đối diện với cha
ruột của mình, ngước mắt hỏi: "Có phải cha tò mò vì sao con lại muốn biết
Lan Khê có phải là con ruột của cha hay không?"
Sắc mặt càng trở nên trắng bệt, anh mím chặt môi mỏng, giọng khàn
khàn nói: "Bởi vì con thích cô ấy."
"Thích đến mức con phải mở miệng hỏi cha, con với cô ấy, chúng con
có thể ở chung một chỗ hay không?"
Một thoáng đó, Mộ Minh Thăng trừng to hai mắt, khóe mắt đầy nếp
nhăn cũng suýt chút nữa tê liệt, giống như nghe được cả mộ trạch bầu trời
nổ tung nổ thanh âm, trong lồng ngực đau nhức đánh tới, hắn trong nháy
mắt ngay cả hít thở cũng khó khăn .
Mà lầu dưới, sắc mặt Lan Khê cành lúc cành tái nhợt cố gắng lắng
nghe động tĩnh ở trên lầu.