Yến Thần cởi dây an toàn ra xuống xe, nhích đi tới gần mấy bạn học
đang khóc thất thanh.
Đầu xe bị đụng lệch ra, Kỷ Hằng nằm ở trên tay lái, máu tươi sềnh
sệch không ngừng từ trên đầu anh chảy ra, lan lên cả gò má, âm thanh
huyên náo ở xung quanh làm cho anh từ trong mê muội dần dần tỉnh táo lại,
cố gắng mở con mắt bị máu tươi làm cho ướt nhẹp ra, nghiêng mặt sang
phía bên cạnh muốn tra xét chỗ bên cạnh tài xế xem tình hình của Lan Khê
thế nào, nhưng mơ hồ cảm thấy lại chỉ là công dã tràng. ( ui tụi nghịp Kỷ
Hằng quá đi)
Cả hành phố C bị bao phủ bởi tuyết, làm người ta lạnh đến mất hết
cảm giác.
"Mộ Yến Thần!" Kỷ Diêu thấy bóng dáng kia đi tới, khóc lóc chạy tới.
Hai mắt Mộ Yến Thần đầy tơ máu, gương mặt tuấn tú căng thẳng,
theo bản năng phất tay của cô, ánh mắt lợi hại ở mấy người này không
ngừng tìm kiếm
bóng dáng Lan Khê nhưng tìm mãi vẫn không thấy đâu, môi mỏng của
anh tái nhợt mím chặt lại, nhìn về phía Kỷ Hằng đang nằm trên tay lái.
"Cứu cậu ta trước đi!" Anh lạnh lùng khạc ra mấy cái chữ, tiến lên
tháo cái cửa bị đụng hư xuống, khiêng Kỷ Hằng ra ngoài, náu tươi sềnh
sệch trong nháy mắt chảy khắp người anh, "Còn người nào bị thương nửa
hay không?"
"Không có, bọn em chỉ bị thương nhẹ. . . . . ." Kỷ Diêu rưng rưng nói.
"Mọi người lấy xe đưa cậu ta tới bệnh viện trước đi, chú ý không nên
chạy
lắc lư quá!" Anh đem Kỷ Hằng giao cho cảnh sát giao thông.