HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 874

Những sợi tóc màu đen hỗn độn phiêu tán trong gió.

Những giọt nước mắt nóng bỏng bao trùm cả hai mắt, cả người lạnh

như băng cùng những với đau đớn, thậm chí vết thương ở trên trán bị rách
ra máu chảy từ trên gò má chảy xuống ,bị khí lạnh làm cho đọng lại, nước
mắt càng ngày càng nhiều, Lan Khê chỉ cảm thấy một vật bén nhọn đâm
vào trong ngực,làm cô sắp nổ tung ra.

Cô chỉ có thể nén lệ, chạy trốn càng lúc càng nhanh! !

—— Có phải do tôi lừa em quá lâu, nên tôi nói gì em cũng tin?

—— Trừ thân thể ra, em cảm thấy mình có điểm gì, để cho tôi thích?

cô muốn nói, muốn hét to, muốn lớn tiếng bác bỏ! ! Nhưng cô lại

không phát ra được tiếng nào, gió lạnh quá mạnh, tất cả nước mắt của cô
đều bị nghẹn lại trong cổ họng, đè nén vô cùng đau đớn! !

Không biết đã chạy bao lâu, dưới chân đột nhiên một vấp một cái, hòn

đá nằm trên tuyết lăn qua một bên, Lan Khê "Rầm! !" một cái ngã lăn
xuống đất! !

". . . . . ." Cô khẽ rên một riếng, cảm thấy trời đất quay cuồng, hai đầu

gối quỳ ttrên mặt đất phát ra âm thanh vỡ vụn, đau đến mức tưỡng như
xương cốt đều rơi ra. Tay cô đầy tuyết, quỳ rạp xuống ven đường, lạnh đến
mức đỏ hồng lên, xương cốt cũng bắt đầu thấy đau.

Phía trước không xa, một chiếc xe sáng đèn thoáng xẹt qua trên người

cô, chậm rãi dừng lại ở chổ không xa.

Gần hai giờ khuya .

"Anh làm cái gì mà nhất định phải xuất viện vào giờ này hả? Anh có

biết bây giờ đầu anh không những bị may năm mũi mà lại còn bị chấn động

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.