Mộ Yến Thần vẫn như cũ ngồi yên lặng, không có động tĩnh, giống
như một pho tượng.
Nhiếp Minh Hiên nhìn anh, mí mắt giựt giựt!
"Yến Thần. . . . . ."
Môi mỏng của cậu ta chưa bao giờ tái nhợt đến vậy, không có chút
huyết sắc nào, không biết là đang suy nghĩ cái gì mà lại thống khổ đến như
vậy, quả nhiên sau một hồi lâu cậu ta cũng mỡ cặp mắt. đỏ ngầu ra, nhìn
Nhiếp Minh Hiên, nói thật nhỏ: "Cậu biết không? Mình thủy chung rất
muốn biết cô ấy có lỗi gì trong chuyện này, nếu như không có, cô không
nên như vậy. . . . . . không nên, chịu nhiều tổn thương như vậy. . . . . ."
Giọng nói khàn khàn, từng chữ từng chữ như rỉ máu, lời nói giống như
vừa bị dao đâm vào tim.
Ánh mắt sâu sắc càng lúc càng sáng lên, vẫn không giấu nổi đau đớn ở
trong đó, anh tiếp tục khàn giọng nói: "Cậu có biết lúc mình nói với em ấy
những lời đó, nhìn phản ứng của em ấy, đau nhiều hơn là hận. . . . . . Mình
muốn để cho em ấy đâm một dao để ình còn có thể dễ chịu hơn một chút,
nhưng em ấy không chịu, ngược lại còn cầu xin mình đừng không cần em
ấy. . . . . . Em ấy thậm chí cả việc ình một bạt tai mà cũng không học được.
. . . . ."
Sau những lời này, hơi thở của anh càng trở nên mong manh, lại rõ
ràng đâm vào lòng người, lúc ẩn lúc hiện làm cho người ta cảm thấy đau
không thể tả.
Nhiếp Minh Hiên chỉ nghe thôi, mà đã không chịu nổi.
Nửa chữ đều nói không ra, anh lấy tay để lên vai Mộ Yến Thần, muốn
cản không cho anh nói nữa.