Thoáng chốc gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần trắng không còn
chút máu, ngực giống như bị đâm một dao, lạnh đến đáng sợ.
Ánh mắt hơi rung động, Lan Khê thấy anh không có phản ứng, đột
nhiên giống như là đã hiểu ra cái gì đó, hoảng hốt gợi lên nụ cười ngọt
ngào tự giễu, trong lúm đồng tiền nho nhỏ tràn đầy thê lương và lạnh lẽo.
"Thật là xin lỗi, tôi quên mất, Mộ Yến Thần anh là ai? Làm sao có thể
keo kiệt đến mức một món quà mà tặng hai lần, vật này đối với anh mà nói,
tùy tùy tiện tiện là có thể có được, phải không?"
Như vậy, cô còn giữ có ý nghĩa gì đâu?
Trong lòng đau nhói, Lan Khê cắn môi, nhịn đau đớn rồi tùy tiện ném
dây chuyền đi, dây chuyền hình trái tim nặng nề rơi trên sàn nhà, nảy lên
mấy cái rồi dừng lại, cô đơn nằm ở một góc.
Khuôn mặt của Mộ Yến Thần, lạnh lùng tới cực điểm.
Một dao kia của cô, đủ tàn nhẫn, sắc bén như vậy đâm trực tiếp vào
trong trái tim của anh, đau đến mức anh không nói ra
được.๖ۣۜDiễn
❀đàn❀๖ۣۜLê❀Quý❀Đôn
Buông cô ra, Mộ Yến Thần lạnh lùng đứng dậy, tao nhã mà lạnh lùng
lùi lại mấy bước, ánh mắt rất đáng sợ đi tới nhặt dây chuyền kia lên, nắm ở
trong lòng bàn tay, lại chậm rãi quay lại chỗ cô.
Lông mi thật dài của Lan Khê khẽ run, không khỏi có chút sợ, thân thể
rụt vào phía trong sô pha.
Hơi thở của Mộ Yến Thần lạnh lùng, nghiêng người xuống, dây
chuyền lạnh như băng dán lên da thịt ở trên gáy cô, cô nghe thấy giọng nói
khàn khàn lạnh như băng ở bên tai kèm theo hơi thở ẩm ướt truyền đến: ". .
. . . . Ngoan ngoãn đeo đi."