Xoa xoa mi tâm, một cỗ khí lạnh đè vào trong tim làm cho hô hấp
không thông được, Mộ Yến Thần cười nhạt một cái: "Cho nên tối hôm qua
con bị người ta chê cười thay vì là ông ta—— nhưng yên tâm đi con cũng
không phải lấy danh nghĩa của ông ta, mà là lấy danh nghĩa của chính
mình. Cho nên nói chung là mặt mũi của ông ta còn quan trọng hơn cả tiền
đồ của con gái mình, có phải không?"
Lúc nói lời cuối cùng, giọng nói từ tính của anh lộ ra mùi vị hời hợt,
hơi thở mong manh.
Mạc Như Khanh trợn to hai mắt, giọng nói giống như là bị nghẹn lại,
ánh mắt kịch liệt run rẩy, nửa chữ cũng không phát ra được! !
Mộ Yến Thần thu lại nụ cười sặc mùi máu tanh, ưu nhã đẩy vé máy
bay lại gần một chút.
"Mẹ nói với ông ta chuyện ra nước đi, ít nhất thì mẹ cũng nói lời dễ
nghe để ông ấy khỏi khó chịu, điểm này con không bằng được mẹ ——"
Ánh mắt sắc của anh lạnh như hàn băng, nụ cười nhạt nhẽo, "Đi ra nước
ngoài tránh một thời gian. . . . . . Con sẽ phụ trách nơi này."
Những chuyện mà hai người không chịu làm vì em ấy, thì Mộ Yến
Thần tôi sẽ làm.
Ngực Mạc Như Khanh kịch liệt phập phòng, không dám nhìn anh nữa,
ánh mắt lạnh lùng không biết nên nhìn chỗ nào.
Nói xong anh không thèm nhìn lại nét mặt của bà, bóng dáng mạnh
mẽ, rắn rỏi đầy lạnh lùng của Mộ Yến Thần đứng dậy, quay người đi lên
lầu, trong ngôi nhà trống trải lạnh lẻo đầy mùi vị cô đơn và sát khí, chỉ còn
tiếng bước chân vang lên.
Mạc Như Khanh đợi con trai đi rồi mới trầm xuống nén cơn tức lại,
hai mắt lạnh lùng lộ ra sự yếu ớt.