HẢO NỮ TRUNG HOA - Trang 8

CHƯƠNG 1

HÀNH TRÌNH ĐẾN VỚI NHỮNG CÂU

CHUYỆN CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ TRUNG

HOA

Một sớm mùa xuân năm 1989, tôi ngồi trên chiếc xe đạp hiệu Phi Cáp

rong ruổi qua các con phố Nam Kinh, mơ màng nghĩ đến Phan Phan, con
trai tôi. Búp chồi xanh non trên cây cối, hơi sương mù mịt bao phủ những
người đạp xe khác, những chiếc khăn lụa phụ nữ phấp phới bay trong gió
xuân, tất cả hòa vào ý nghĩ của tôi về con trai. Tôi đã một mình nuôi nấng
nó, không có sự trợ giúp của người đàn ông, và thật không dễ gì để chăm
sóc thằng bé trong khi vẫn phải làm việc. Dù thế, bất kể tôi đi đâu, xa hay
gần, kể cả trong cuốc xe gấp gáp đến chỗ làm, thằng bé vẫn song hành bên
tôi trong tâm tưởng và tiếp thêm lòng can đảm cho tôi.

“Này, người dẫn chương trình nổi tiếng, để ý xem cô đang đi đâu đấy

nhé,” một đồng nghiệp kêu lên khi tôi tất tả bước vào khu liên hợp đài phát
thanh và truyền hình - nơi tôi làm việc.

Hai công an có vũ khí đứng ở cổng. Tôi xuất trình giấy thông hành. Khi

vào trong, tôi sẽ phải chạm mặt mấy người bảo vệ có vũ trang khác nữa tại
cửa ra vào văn phòng và phòng thu. An ninh ở đài cực kỳ nghiêm ngặt và
các nhân viên luôn cảnh giác với cánh bảo vệ. Người ta kháo nhau rằng đã
có một tay tân binh ngủ gật trong phiên gác đêm và bị kích động đến mức
giết chết người đồng chí đã đánh thức anh ta dậy.

Phòng làm việc của tôi nằm trên tầng mười sáu của tòa nhà hai mươi

mốt tầng hiện đại và gớm guốc đó. Tôi thích đi cầu thang bộ hơn là liều
lĩnh đi bằng cái thang máy chẳng biết đường nào mà lần, vốn thường xuyên
trở chứng. Khi tới bàn làm việc, tôi mới nhận ra mình đã để quên chìa khóa
xe đạp trong ổ khóa. Thông cảm với tôi, một đồng nghiệp đề nghị sẽ gọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.