HẮT XÌ - Trang 219

Nhà vô địch ngáp một cái, từ từ thủ thế, thỉnh thoảng lại dùng tay đấm

trái chạm vào vai của tôi. Hễ tôi định vào gần, nhà vô địch lại uể oải lách
ra, sau đó ra đòn tay phải uy hiếp tôi.

Blues nói rất đúng. Tôi không được chạy theo nhịp độ của gã.

"Gã èo uột," tôi nói, một bước chân dài, tay phải chuyển động trước

mặt thật nhanh để phòng ngự, tay trái nhằm vào hàm dưới của gã phóng tới.

Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!

Bỗng mắt tôi tóc đom đóm, tay trái của nhà vô địch đột nhiên nhanh

thoăn thoắt, nhưng mõi cú đấm của gã đều đảm bảo khóa tôi ngoài phạm vi
chiều dài của cánh tay một cách hiệu quả.

"Đừng vội, tận hưởng cảm giác được thi đấu với nhà vô địch đi, biết

đâu hơn hai mươi năm sau, mày có thể kể cho con mày biết mày làm sao
mà gãy hết răng cơ," nhà vô địch vừa nói vừa dùng loạt đấm trái liên tục
không nghỉ để áp chế tôi.

Điên thật, kiểu đấm thận trọng và chính xác của gã khiến đầu tôi bốc

hỏa.

Tôi đã xem mười mấy đoạn phim thi đấu của nhà vô địch. Gã rất thích

vừa châm chọc mỉa mai vừa đấm ngất đối thủ. Đòn đánh không phải là cực
kỳ nặng, nhưng kỹ thuật và độ chắc của cơ bắp trong phòng ngự của gã thì
không ai theo kịp.

"Ông mếu máo cái gì?" Tôi nóng máu xáp tới, tay phải che trước cằm,

tay trái nhằm hàm dưới của gã mà đấm.

Nhà vô địch bỗng lướt đi, một luồng sáng ập xuống mặt bên trái của

tôi. Tôi cảm nhận một tích tắc trống rỗng, hai đầu gối huỵch một tiếng
khuỵu xuống, toàn thân đổ nghiêng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.