HẮT XÌ - Trang 72

dạy bọn bay như thế hả?" Bà cô Hồ đập mạnh xuống bàn gỗ đàn hương,
trong cơn điên ruột.

"Chúng con vốn là trẻ đầu đường xó chợ không ai nhận mà!" Kiến

Hán lầm bầm.

Trước mặt là bà cô Hổ lặp đi lặp lại điệp khúc giáo dục nghe đã mòn

tai, mà trong lòng tôi chỉ có hình ảnh chị Tâm Tâm chăm chú hỏi han về
thần tượng mình ngưỡng mộ nhất.

Về sau, khi chị Tâm Tâm đưa cả bọn đến tham quan trường chị học,

tham quan ký túc xá chị ở, tôi chỉ là một cái xác trống rỗng. Mỗi câu mỗi
chữ Kiến Hán, Khả Lạc, chị Tâm Tâm trò chuyện đều dễ dàng xuyên qua
cơ thể tôi. Đến cuối cùng, chính tôi cũng không còn chút ấn tượng mình đã
về cô nhi viện như thế nào.

Hoá ra, linh hồn quả thật có khối lượng, và còn rất rất nặng. Hễ linh

hồn bị thổi bay qua lỗ mũi, cả người sẽ trở nên nhẹ bỗng, nhẹ đến mức
ngay bản thân cũng không biết rằng mình từng tồn tại.

"Các con phải biết tự trọng, muốn người khác tôn trọng mình, thì nhất

định phải chăm chỉ học hành mới được. Giống như Tâm Tâm, trước đây
mặc dù hơi ham chơi, nhưng con bé rất có chí tiến thủ, biết nghe lời ta, bài
vở thuộc làu làu..." Bà cô Hổ càng nói càng say sưa, nước bọt văng cả lên
mặt tôi.

Vẫn cái điệp khúc cũ, bất cứ vấn đề gì cũng chỉ có một phương án giải

quyết là chăm chỉ học hành. Tựa hồ tất tật chân lý trên thế giới này đều
giấu bên trong mấy cuốn sách giáo khoa dày cộp, chỉ cần bỏ thời gian đọc
hết trang này tới trang khác, đi thi điểm càng cao, thì cuộc đời sẽ càng mỹ
mãn vậy.

Nhưng liệu cái bà già đang chém gió ra mưa trước mặt có thuyết phục

được tôi rằng chăm chỉ học tập có thể chiếm được trái tim chị Tâm Tâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.