HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 149

Tôi mỉm cười, thưa: “Cảm tạ Hoàng thượng, mọi việc đều nhờ cả vào

Hoàng thượng!”

Hoàng đế ôn hòa dặn dò tôi: “Nàng nghỉ ngơi sớm đi, cố tĩnh dưỡng cho

khỏe. Vài ba hôm nữa trẫm sẽ ghé qua thăm nàng.”

Tôi theo y ra đến cửa cung, thấy bên ngoài có một chiếc kiệu vàng đứng

chờ không biết từ bao giờ, mấy chục cung nữ, nội giám và Vũ lâm quân
đứng nghiêm nghị như tượng đá. Bọn họ thấy Hoàng đế bước ra bèn đồng
loạt quỳ xuống thỉnh an. Tôi nhún gối, cung kính thưa: “Kính tiễn Hoàng
thượng!”

Thấy đám người đó nhanh chóng rời đi, bóng kiệu vàng dần khuất xa, tôi

mới quay trở lại sảnh.

Mọi người đồng loạt quỳ xuống chúc mừng tôi, Tiểu Doãn Tử ngậm ngùi

thưa: “Chúc mừng tiểu chủ. Tiểu chủ cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi!”

Mọi người ai cũng ngân ngấn dòng lệ. Tôi tủm tỉm cười, nói: “Hôm nay

là ngày tốt, sao lại khóc chứ?” Lại nhìn sang Tiểu Doãn Tử, cất tiếng dặn
dò: “Hiện giờ ngươi được thăng chức rồi, phải nhớ làm việc cho tốt. Ngươi
vẫn còn trẻ, nên đi theo Thôi Thuận Nhân học hỏi, đừng chỉ biết mỗi láu
lỉnh mồm mép, phải chín chắn hơn mới được.”

Tiểu Doãn Tử trịnh trọng vâng theo.

Tôi nói một tiếng “mệt rồi”, sau đó ra lệnh cho bọn họ lui xuống.

Tôi chầm chậm đi sang buồng sưởi phía tây, tâm sự chôn kín trong lòng

nay lại từ từ trào dâng. Chẳng lẽ tôi không thể né tránh sự đấu tranh, giành
giật hỗn loạn trong cung hay sao? Hay số mệnh sớm đã định sẵn, người sẽ ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.