HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 241

chỗ của Uyển nghi đã là phúc đức tu suốt mấy kiếp của nô tỳ.”

Tôi bước lại gần ả ta, thò ngón út mang hộ giáp bằng vàng ròng khảm

men dài ba tấc ra, khẽ vuốt qua mặt ả, hộ giáp nhọn hoắt, lạnh băng vạch
ngang má của ả ta, cảm giác đau đớn khiến cơ thể của ả bất giác run rẩy.
Tôi không hề dùng sức, chỉ để lại một vệt đỏ ửng trên má của ả. Tôi cười
khẽ: “Dư Nương tử bị hàng xuống làm Dư Canh y, quả thực không thể tính
là một chủ tử tốt. Nhưng mà ả đã ban ơn cho ngươi không ít phải không?
Nếu không thì sao ngươi dám làm chuyện đáng chém đầu như vậy trong
cung của ta cơ chứ!”

Hoa Tuệ quỳ mọp sát đất, giọng nói run lẩy bẩy: “Lúc trước, quả thật nô

tỳ từng hầu hạ Dư Canh y nhưng nô tỳ thực tình không hiểu tiểu chủ tử
muốn nói tới chuyện gì.”

Giọng tôi chợt trở nên lạnh lùng: “Ngươi thực sự không biết ta đang nói

chuyện gì sao? Vậy thì nắp ấm sắc thuốc của ta đã xảy ra chuyện gì?”

Hoa Tuệ thấy tôi hỏi đến chuyện nắp ấm thì sợ đến mức mặt tái nhợt,

không dám động đậy, hồi lâu sau mới nức nở thưa: “Nô tỳ thực tình không
biết, nô tỳ thực sự trung thành với tiểu chủ! Xin tiểu chủ minh xét cho nô
tỳ!”

Tôi lườm ả ta một cái, lạnh lùng nói: “Được rồi, cứ coi như ta trách lầm

nhà ngươi. Ngươi đã nói là trung thành với ta, vậy ta cho ngươi một cơ hội
bày tỏ lòng trung thành của mình.”

Tôi gọi Lưu Chu: “Đem than vào đây!”

Lưu Chu dùng kẹp gắp mấy viên than nóng đặt vào chậu dưới đất, tôi dịu

giọng: “Ngươi là người từng hầu hạ bên Dư Canh y, ta không thể không đề
phòng được. Nếu ngươi nói là nguyện trung thành với ta, vậy thì tốt, chỉ cần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.