HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 245

Tiểu Liên Tử “vâng” một tiếng rồi giả vờ muốn vạch miệng của Hoa Tuệ

ra để đổ than vào. Hoa Tuệ sợ đến nỗi mặt không còn chút máu, nhưng
không dám khóc lớn chỉ đành lăn lộn khắp đất, tìm cách né tránh, liên tục
kêu la: “Tôi nói, tôi nói!”

Lúc ấy, tôi mới lệnh cho Tiểu Liên Tử thả ả ta ra, bình tĩnh nói: “Hãy

ngoan ngoãn nói cho rõ ràng đi!”

“Dư Canh y cứ cách ba ngày lại cho người để thuốc trong hốc tường, nô

tỳ sẽ tự đi lấy về.”

“Ba ngày một lần, vậy không phải là đêm nay sao? Ngươi hay đi lấy

thuốc lúc nào, có ám ngữ gì hay không?”

“Vào canh một ạ! Khi nghe thấy bên ngoài cung có tiếng chim đỗ quyên

kêu hai tiếng, nô tỳ cũng bắt chước tiếng đỗ quyên, kêu hai tiếng đáp lại.”

“Ngươi đã nhìn thấy kẻ đem thuốc đến chưa?”

“Vì cách một bức tường nên nô tỳ chưa nhìn thấy lần nào, chỉ biết đó là

tay đàn ông, lòng bàn tay bên phải có một vết sẹo.”

Tôi hất mặt về phía Hoa Tuệ, lệnh cho Tiểu Liên Tử: “Trói ả lại, nhốt

vào kho, dùng vải nhét vào miệng. Chỉ cần bảo rằng ả trộm vòng ngọc của
ta rồi bị bắt tại trận. Tìm thêm hai tiểu nội giám khỏe mạnh trông chừng ả,
không cho ả làm bừa, nếu ả bỏ trốn hoặc tự tử chết thì bảo người canh
chừng ả mang đầu đến gặp ta!”

Mặt Hoa Tuệ lộ vẻ khiếp hãi, ả nhìn tôi chằm chằm, tôi nhìn sang ả, nói:

“Yên tâm đi, ta không cần mạng của ngươi đâu!” Tiểu Liên Tử nhanh tay
trói ả, tống vào nhà kho. Tôi bảo Hoán Bích đóng cửa phòng lại rồi nói với
Cận Tịch: “Đêm nay ngươi đóng giả Hoa Tuệ đi lấy thuốc.”, lại trầm giọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.