HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 282

Lệ Quý tần bò lùi lại một trượng, tròng mắt xoay vòng nhìn bốn phía,

sau đó dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hoa Phi chằm chằm: “Ả đến rồi. Thật đó!
Nương nương, ả đến tìm chúng ta báo thù rồi! Ả trách chúng ta đẩy ả vào
con đường chết!” Đêm khuya yên ắng, gió thổi lướt qua mặt đất trong vĩnh
hạng, lời nói của Lệ Quý tần hòa vào gió, mặt ai nấy đều biến sắc, giật mình
lạnh xương sống, cảm thấy lông tơ khắp người dựng đứng, mơ hồ như vong
hồn của Dư thị đang lảng vảng xung quanh, nhe răng cười với chúng tôi.

Hoa Phi thấy nàng ta nói năng quá phận, giận dữ, cất tiếng mắng:

“Ngươi muốn chết ư? Nói nhăng nói càn gì thế!” Liếc sang tôi, Hoa Phi cố
hết sức giữ bình tĩnh, nói: “Oan có đầu, nợ có chủ! Dù Dư thị có tới thì
cũng muốn tìm người hại chết ả, có liên quan gì đến chúng ta đâu?!”

Tôi đứng sau lưng Hoa Phi, chậm rãi xen vào: “Hoa Phi nương nương

nói rất đúng. Oan có đầu, nợ có chủ, đương nhiên nương nương không cần
sợ.”

Lệ Quý tần đưa mắt quan sát mọi người xung quanh một lượt rồi đột

nhiên nhào đến chân Hoàng hậu, nàng ta đang vô cùng kinh hãi nên động
tác khá mạnh và nhanh, suýt nữa đã xô ngã Hoàng hậu, đám cung nhân
đứng gần đó sợ chết khiếp, vội vã đỡ lấy Hoàng hậu, kéo Lệ Quý tần ra
ngoài. Lệ Quý tần sợ hãi khóc lóc, túm lấy vạt váy của Hoàng hậu, nức nở:
“Quỷ! Có quỷ! Thiếp… thiếp không muốn chết đâu!”

Hoàng hậu cũng cảm thấy bất an, phẩy tay bảo: “Ầm ĩ thế này thì còn ra

thể thống gì nữa. Bộ dạng ngươi như thế, có trở về Duyên Hy cung, bản
cung cũng không an tâm. Mau đỡ Lệ Quý tần về Phượng Nghi cung của bản
cung nghỉ ngơi.”

Hoa Phi vội vã thưa: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, bệnh của Lệ Quý

tần giống như phát điên, sao có thể ở lại Phượng Nghi cung quấy nhiễu thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.