chúng tôi không được tốt lắm, chỉ có Hoàng hậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh như
thường.
Huyền Lăng lên tiếng: “Vừa ra khỏi cung đã thấy Hoa Phi đi về phía
cung của nàng. Biết Lệ Quý tần không được khỏe nên ta cũng ghé qua xem
thử.” Mọi người lúc này mới biết đêm qua Huyền Lăng không hề sủng hạnh
Hoa Phi mà chỉ tình cờ gặp gỡ trên đường thôi, trong lòng lập tức cảm thấy
yên ổn.
Hoàng hậu vội sai người dâng một chén sữa hạnh nhân lên cho Huyền
Lăng rồi mới thưa: “Phiền Hoàng thượng bận tâm. Thực tình Lệ Quý tần
không được khỏe lắm, hôn mê suốt đêm dài, thần thiếp đã gọi thái y đến,
hiện giờ đang sắp xếp cho nàng ta nghỉ bên chái điện.”
Huyền Lăng gật đầu, hỏi: “Thái y nói thế nào?”
“Nói nàng ấy bị động kinh, kinh hãi quá độ nên mới ra nông nỗi đó.
Trong lúc hôn mê còn nói mớ không ít.” Nói xong, Hoàng hậu còn liếc mắt
nhìn sang Hoa Phi.
Hoa Phi nghe vậy, mặt hơi biến sắc, nhìn sang Huyền Lăng. “Đúng vậy!
Tối qua, Lệ Quý tần cứ làm loạn, nói nhăng nói càn, làm thần thiếp sợ phát
khiếp.”
Hoàng hậu nói: “Thực hư mọi chuyện thế nào, thần thiếp cũng chưa biết
rõ. Nhưng hôm qua Hoa Phi đi cùng Lệ Quý tần, chắc biết rõ hơn thần thiếp
nhiều.”
Huyền Lăng hỏi Hoa Phi: “Nói như vậy, hôm qua lúc Lệ Quý tần xảy ra
chuyện, nàng cũng có mặt ở bên cạnh phải không?”
“Vâng ạ!”