Chương 23: Nghe tin mừng
Biết rõ mình vừa vượt qua được một kiếp nạn nhưng trong lòng tôi vẫn
tràn đầy phiền não. Gặp phải sự cố này chưa hẳn không phải là phúc, bởi
Huyền Lăng càng tỏ vẻ yêu thương, chiều chuộng tôi hơn hẳn trước đây.
Chỉ là tôi cảm thấy trước giờ, Huyền Lăng gần gũi sủng ái tôi, chẳng phi tần
nào bì kịp nhưng ai ngờ ân sủng đó lại yếu ớt như vậy, chẳng chịu nổi vài
ba lời khích bác của người ngoài, tôi bất giác cảm thấy nản lòng.
Trong lòng buồn bực, đến ngủ trưa cũng chẳng yên, tôi bèn ngồi dậy, tới
thăm My Trang. Vừa tiến vào Ngọc Nhuận đường, thấy tỷ ấy vừa mới tỉnh
dậy sau giấc ngủ trưa, tóc vấn thành búi kiểu Hàng Châu giản dị, tùy ý cài
thêm vài bông hoa nhài, xen lẫn mấy đóa mai bằng ngọc xanh, trên người
chỉ mặc độc chiếc áo lót lụa mỏng màu vàng nhạt thêu hoa, bên dưới vận
quần sa mỏng ôm sát màu xanh lục, thêu hoa văn hình cua vờn cúc, làn da
trắng muốt thoắt ẩn thoắt hiện, trông tỷ đầy đặn, mỹ lệ hơn hẳn thường
ngày, khiến người nhìn thêm phần ngây ngất.
My Trang vẫn còn đang ngái ngủ, nửa nằm nửa ngồi trên giường, uống
nước ô mai Thải Nguyệt dâng lên. Tỷ ấy thấy tôi đến, bèn vội vẫy tay, gọi:
“Nước ô mai vừa làm xong, muội đến nếm thử xem nào, ngon hơn Ngự
Thiện phòng nhiều.”
Tôi khẽ lắc đầu từ chối. “Tỷ tỷ quên rồi sao, muội đâu thích đồ chua.”
My Trang phá lên cười. “Xem trí nhớ của tỷ này, đúng là càng ngày càng
tệ.” Nói xong, tỷ ấy uống cạn một hơi rồi hỏi Bạch Linh: “Còn nữa không?
Đem thêm một chén nữa lên đây!”