HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 91

Ỷ Mai viên, ra ngoài cầu phúc, vô tình quấy nhiễu tôn giá, xin được thứ
tội!"

Người nọ lại hỏi: "Ngươi có đọc sách à? Tên gọi là gì?"

Lòng tôi bất giác cảm thấy hoảng hốt, cố định thần lại, đáp: “Tên gọi của

nô tỳ đê tiện, sợ làm bẩn tai tôn giá!"

Nghe người nọ lại bước tới gần mấy bước, tôi vội vã gọi với: “Ngài đừng

qua đây... Giày vớ của nô tỳ bị ướt hết rồi, đang phải thay.”

Người nọ quả nhiên dừng bước, thật lâu sau không nghe thấy nói gì, đợi

thêm lát nữa, nghe tiếng bước chân của ông ta chầm chậm bước sang hướng
khác, rồi chẳng còn động tĩnh gì nữa. Lúc này tôi mới trấn tĩnh lại, trái tim
đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hoảng hốt cứ như đằng
sau có người đuổi sát theo, tôi giẫm lên lối mòn đầy băng vụn, băng qua
vĩnh hạng dài dằng dặc, chạy thẳng về Đường Lê cung.

Đám Cận Tịch, Hoán Bích thấy tôi hớt hơ hớt hải chạy vào, nhanh đến

mức trâm thoa rời rạc, tóc mai rối bời, ai nấy đều kinh hãi đưa mắt nhìn
nhau rồi rối rít hỏi thăm: "Tiểu chủ có chuyện gì vậy?"

Hoán Bích nhanh nhẹn rót trà dâng lên, tôi uống cạn một hơi rồi mới có

sức trả lời: "Có hai con mèo nấp sau đống tuyết nằm bên vĩnh hạng, cũng
không biết là của ai nữa, đột nhiên lao thẳng vào người ta, đúng là sợ phát
khiếp."

Lưu Chu tủm tỉm cười, trêu: "Tiểu thư từ nhỏ đã sợ mèo, một lúc gặp hai

con, hẳn là bị kinh sợ một phen rồi!" Nàng ta lại cao giọng gọi: "Bội Nhi,
nấu một bát canh gừng thật đặc bưng lên đây, để Quý nhân chống lạnh."
Bội Nhi vâng dạ làm ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.