đâu. Vương thái hậu trong lòng niệm Phật một tiếng, nói với Cao Trường
Hưng: "Ngươi đi tìm người, giải quyết ngoại thất kia đi! Nói cho người nhà
mẹ đẻ ai gia, sai là ngoại thất kia, không cần chỉ trích lẫn nhau! Ai gia
không muốn có gièm pha gì truyền ra nữa."
Vì một ngoại thất nữ mà đánh nhau, nếu lời đồn như vậy truyền ra,
Vương gia liền thật sự mất mặt.
Còn nàng dâu của chất nhi, Vương thái hậu nói: "Để nàng chiếu cố Thừa
ân công thế tử thật tốt, ai gia thấy, như vậy cũng tốt, miễn cho sau này lại ra
ngoài tìm ngoại thất. Trong nhà nữ nhân vẫn chưa đủ nhiều sao? Bên ngoài
đều là loại dơ bẩn, không ra thể thống gì!"
"Đây chỉ là ngoài ý muốn, hai nhà thông gia cũng đừng nóng vội. Vương
gia là gia đình biết đạo lý, không thể tùy tiện nói lung tung."
Nếu Vương thái hậu biết Thừa ân công phu nhân há mồm ngậm mồm
đều muốn hưu con dâu, khẳng định sẽ nổi trận lôi đình, đem sự tình nháo
lớn đối với Vương gia có ích gì? Lúc này là lúc để hưu thê sao? Mệt cho
nàng nghĩ ra được, còn sợ chuyện của Vương gia không đủ náo nhiệt à.
Nhất định phải làm cho mọi người đều biết, mới được?
"Cô mẫu, ngài chưa đi nghỉ sao?" Vương Minh Nhã đến chỗ Vương thái
hậu.
Vành mắt Vương Minh Nhã có chút hồng, ca ca mình xảy ra chuyện,
trong lòng thương tâm là chuyện không thể tránh được.
Vương thái hậu nói: "Hài tử ngoan, ai gia đã để cho thái y tốt nhất đi qua
bên đó rồi, ca ca ngươi nhất định có thể trị tốt."
"Chất nữ hiểu rõ, chỉ là trong lòng vẫn khó chịu, cũng chỉ có ở bên cô
mẫu mới có thể dễ chịu một ít." Vương Minh Nhã thở dài.