gặp mặt là như gặp kẻ thù.
Cũng may quan hệ thông gia hai bên vẫn như cũ, thông gia bên kia đã
mang nhi tử đến Vương gia xin lỗi. Người ta cũng đã biểu đạt rõ ràng là
muốn duy trì quan hệ thông gia với mình.
Nhưng Thừa Ân công phu nhân lại kiên quyết đòi đánh gãy chân con nhà
người ta, để đòi lại công bằng cho con trai mình, đây không phải là làm
loạn sao? Chuyện này thực sự là ngoài ý muốn, nếu Thừa Ân công phu
nhân thật sự đánh gãy chân con trai người ta, thì đó chính là cố ý, một cái
vô tình một cái cố ý, Thừa Ân công cũng sẽ ngu ngốc làm như thế.
Ngày thường Thừa Ân công phu nhân rất hiểu chuyện, tại sao khi đụng
đến chuyện này lại trở nên ngu xuẩn, không nói lí lẽ như thế?
Thừa Ân công không biết. Vì nhi tử mình, chuyện gì Thừa Ân công phu
nhân cũng có thể làm được.
Thừa Ân công tuy rằng có chút thương tiếc cho con trai mình, nhưng dù
sao con trai ông cũng đã sinh cho ông một đứa cháu trai, mà đứa cháu trai
đó rất có khả năng sau này sẽ thành người nắm quyền một quốc gia, cho
nên cho dù không có Thừa Ân công Thế Tử, thì ông cũng chỉ thương tâm
một thời gian, bởi vì còn có chuyện quan trọng đang chờ ông làm.
Đến nỗi chuyện của Ngũ hoàng tử, Thừa Ân công cũng không nói cho
Thừa Ân công Thế Tử biết. Ông đương nhiên biết con trai mình có qua lại
với nữ nhân Đường gia, ông chờ sau khi nàng ta mang thai, liền phái người
đi bắt nàng ta. Mà Thừa Ân công Thế Tử cũng không biết nàng ta có thai.
Bởi vì chuyện này, càng ít người biết thì càng tốt, Thừa Ân công Thế Tử
trẻ người non dạ, nếu lỡ đem chuyện này nói ra, tới lúc đó cả gia tộc đừng
mong có kết cục tốt.