"Rốt cuộc là ngươi vẫn có chút mềm lòng. Tổ phụ nói cho ngươi biết,
nếu Thái tử cùng Triệu gia xung đột ích lợi, ngươi nhớ kỹ, ngươi là Thái tử
phi, tự nhiên tất cả lấy nhà chồng làm trọng. Tổ phụ biết, trong tộc Triệu
gia cũng không phải tất cả đều hiểu lý lẽ, chỉ sợ chờ đến lúc tổ phụ qua đời
sẽ làm ra một ít chuyện xấu, ngươi không cần chuyện gì cũng đều đáp ứng
bọn họ. Nam nhân, nếu ngươi chỉ hướng về nhà mẹ đẻ ngươi mà không
hướng về hắn, sớm muộn gì có một ngày, hắn sẽ cạn tình nghĩa với ngươi,
đối với ngươi không khác gì kẻ thù."
Suy nghĩ một chút đến Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, nếu không phải
có Thái tử, thật là đã sớm không còn cái tình cảm gì. Đặc biệt là Vương gia
càng ngày càng quá phận, cái gì cũng đều nhúng tay. Hoàng Thượng đã
sớm nhìn không thuận mắt, có điều là nhìn ở mặt mũi của Thái tử mà cho
Vương gia một chút thể diện.
Nhưng nếu Vương gia tiếp tục kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, sớm
muộn gì có một ngày sẽ tự chịu diệt vong. Khi đó, chỉ sợ là không một ai
trong tộc Vương gia có thể trốn thoát.
Đều nói Vương Hoàng Hậu là người thông minh, Triệu lão thái gia lại
cảm thấy Vương Hoàng Hậu cũng không thông minh ra sao. Nếu nàng ta
đồng lòng cùng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng xem ở mặt mũi Hoàng Hậu
cùng Thái tử, cũng sẽ có ấn tượng tốt với Vương gia. Nhưng Vương Hoàng
Hậu lại chỉ một lòng hướng về Vương gia, khó trách sẽ làm Hoàng Thượng
không vui.
"Trên việc nhỏ, không ảnh hưởng đại cục thì ngươi có thể chịu đựng một
hai. Nhưng nếu là đại sự, ngươi tuyệt đối không thể hồ đồ. Cho dù về sau
ngươi sinh đích trưởng tử, cũng chớ có động tâm tư muốn cháu gái nhà mẹ
đẻ gả cho hài tử của mình. Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi đã sinh đích trưởng
tử, vậy nhi tử của ngươi là ruột thịt hay vẫn là nhà mẹ đẻ ngươi là ruột thịt?
Tất nhiên là con của ngươi rồi, ngươi vì cốt nhục của mình mà liều mạng,
đây mới là bình thường, những kẻ không màng đến cốt nhục huyết thống,