HẬU CUNG KẾ - Trang 1813

cảm tạ thần thiếp tác hợp, bằng không sao Thái tử có thể xuất hiện trên đời
này."

Cái gọi là thích của Hoàng thượng, thực ra cũng chẳng là gì so với giang

sơn của hắn. Điều này, Vương Hoàng Hậu rất rõ ràng.

"Cho nên, Hoàng thượng người vẫn nên sớm yên giấc ngàn thu đi. Dù

cho người còn tiếc nuối gì thì thần thiếp sẽ thay ngài hoàn thành hết thảy.
Sau đó cũng sẽ là lúc thần thiếp hoàn thành giấc mộng của mình rồi. Hoàng
thượng à, thần thiếp cam đoan với người, ván cờ này, thần thiếp sẽ là người
thắng cuối cùng. Hoàng thượng không cho huyết mạch của Vương gia kế
thừa ngôi vị Hoàng đế sao, vậy hãy chờ vài chục năm nữa mà xem, ngài ở
dưới cửu tuyền chắc chắn có thể thấy rõ ràng, xem giang sơn này rốt cuộc
có quan hệ với Vương gia hay không?"

Hoàng thượng kích động: "Ngươi đã làm gì Thẩm thị?"

"Sao Hoàng thượng có thể hỏi câu hỏi ngớ ngẩn thế này chứ? Trên đời

này làm gì còn có Thẩm thị? Không phải nàng ta cũng đã sớm tự vẫn rồi
sao? Chính là thần thiếp mềm lòng, cho nàng để lại huyết mạch duy nhất
của mình trên đời. Nàng ta ở dưới hoàng tuyền, cũng nên cảm tạ ân đức của
thần thiếp. Thần thiếp chúc cho Hoàng thượng có thể tìm được nàng ta ở
dưới ấy. Nhưng mà thần thiếp cũng thực tin tưởng, sao nàng ta có thể vui
vẻ chào đón kẻ đã diệt cửu tộc nhà nàng chứ! Hai người ấy à, sớm đã là kẻ
thù rồi."

Vương Hoàng hậu nhàn nhạt nhìn Hoàng thượng kích động đến tắt thở,

mà trong lòng nàng, cuối cùng cũng tâm như chỉ thủy (dứt khoát, không
còn lưu luyến gì).

Quãng đường còn lại, chỉ có thể là người tàn nhẫn mới có thể đi tiếp.

Vương Hoàng hậu bi thương lui ra ngoài, nghẹn ngào nói với mọi người:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.