Lý Già La cũng không có quản hắn, nam hài tử mà, chờ hắn chơi đủ rồi,
tự nhiên sẽ nghĩ tới thành gia lập nghiệp. Trong khoảng thời gian còn chưa
có thành thân này, phải thoải mái mà chơi đi! Hài tử nàng - nàng biết, đều
là hiểu rõ trong lòng, dù hắn cả đời không thành thân, Lý Già La cũng sẽ
không giống như người khác mà nhất quyết ép buộc hắn phải thành thân.
Hoàng Thượng cười nói: "Kỳ thật Tái Bắc cũng không tồi, nơi đó hơi
hoang dã một chút nhưng là hoang dã cũng có chỗ tốt của hoang dã. Người
nơi đó đều mồm to ăn thịt, mồm to uống rượu, dân phong cũng bưu hãn,
tuy nhiên thường thường cái dạng người này ở trong chiến sự mới có thể
không e sợ mà dũng cảm tiến tới."
"Lão gia nói vậy khiến ta cũng muốn đi Tái Bắc. Đọc ở trong sách thấy
người nơi đó ăn thịt nướng đều là nướng cả con rồi ăn. Lúc ăn thì trực tiếp
dùng chủy thủ để cắt ra." Lý Già La cười nói.
"Chúng ta có rất nhiều thời gian, không cần vội, cứ chậm rãi mà đi. Hiện
tại phía Tái Bắc cũng rất ổn định, đi qua đó cũng không có gì phải sợ."
"Lão gia, phu nhân, phía trước là đã tới sông Phú Xuân." Thị vệ bẩm
báo.
Ở bên ngoài, bọn họ đều biến thành lão gia cùng phu nhân, mười mấy
năm nay hai người đều ổn trọng hơn không ít. Lý Già La nghĩ, chính mình
đã sắp phải làm tổ mẫu rồi còn không ổn trọng thì thật không nói nổi.
Nay con dâu cũng đã có rồi, thật là năm tháng thoi đưa, con người già đi
nhanh chóng, không muốn cũng không được.
Nhưng Hoàng Thượng lại cảm thấy Lý Già La không hề thay đổi, trừ bỏ
khí chất càng tốt ra, dung mạo nàng tựa hồ như không có chút khác biệt
nào.