HẬU CUNG KẾ - Trang 1818

[1] trích bài thơ Ngư Ca Tử Kỳ 1: Thanh nhược lạp, lục thoa y; Tà phong

tế vũ bất tu quy

Chủ thuyền là người chuyên chèo thuyền trên sông Phú Xuân này, nhìn

một đoàn người của bọn họn liền biết là nhà đại phú đại quý, nhìn khí thế
tuyệt đối không phải người bình thường.

Có điều ra cửa làm ăn buôn bán, chính là hạn chế hỏi han, có bạc là

được.

"Bên ngoài tuy chỉ là mưa nhỏ, nhưng rốt cuộc là mùa xuân, đừng để bị

cảm lạnh. Để cho bọn họ câu đi." Hoàng Thượng nói với Lý Già La
"Chúng ta an vị ở bên cửa sổ này ngắm phong cảnh, cũng là một loại lạc
thú."

Chủ thuyền kia cười nói: " Lão gia cùng phu nhân cũng thật ân ái nha."

Trước nay hầu như đều là các lão gia mang theo sủng thiếp ra đây, có

điều thường thì vị tiểu thiếp kia trẻ đến mức đủ để làm nữ nhi của nam
nhân đó. Hai vị này nhìn lại không giống vậy, vừa nhìn liền thấy là phu thê
đàng hoàng, một tiểu thiếp không thể có được khí chất như vậy.

Có điều nếu Lý Già La biết được suy nghĩ này chắc chắn sẽ nói giỡn lại:

ngươi nói cũng thật chuẩn, nàng còn không phải là một tiểu thiếp sao?
Đương nhiên, nàng cũng không phải có hối hận, làm thiếp hoàng gia cũng
không có gì mất mặt, huống chi, những năm gần đây những gì nàng đều có
được tất cả mọi thứ bản thân muốn, vị trí chính thê kia, nàng hà tất phải
hùng hổ doạ người, một hai ép Hoàng Hậu nhường ra làm chi? Gây ra lắm
phiền toái như vậy để làm gì? Mọi người đều đã có được thứ bản thân mình
muốn, cứ như tình trạng hiện tại là quá tốt rồi.

Bởi vì chủ thuyền nói ngọt, Hoàng Thượng sai người thưởng cho hắn, vì

trước đây đã từng ra ngoài nên biết thưởng bao nhiêu là không bị hớ. Bởi vì
nếu cứ khoe giàu thì thứ chờ bọn họ chính là phiền toái, cho nên thưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.