HẬU CUNG MƯU SINH KẾ - Trang 1244

ý, cũng liền thuận thế gật gật đầu: "Đi mài mực cho trẫm."

Trần Mạn Nhu vui vẻ ứng tiếng, vội vàng đến bên bàn, đem tranh trải ra,

sau đó cầm ma đĩnh bắt đầu mài mực. Hoàng thượng một tay kéo tay áo,
một tay cầm bút lông ở nghiên mực dính mực nước, suy nghĩ trong chốc
lát, nâng cao cổ tay để trên bức họa, tiếp theo bút như du long, trong chốc
lát liền viết một bài thơ.

Ánh mắt Trần Mạn Nhu cũng quả thật là có vài phần thưởng thức, lúc

này khen: "Chữ của Hoàng thượng càng ngày càng đẹp, thiết họa ngân câu,
khí thế mười phần, khí phách lộ ra ngoài, này biến chuyển sắc bén lại mang
theo mượt mà, để cho người ta cảm thấy một loại bễ nghễ thiên hạ nhân
thiện, lại thêm bài thơ này, thiếp cũng cảm thấy có chút tự ti."

Hoàng thượng hơi hơi nhíu mày, Trần Mạn Nhu ôm ngực nhíu mày:

"Tranh của thiếp, không xứng với thơ của Hoàng thượng a."

Hoàng thượng nhìn động tác ôm ngực của Trần Mạn Nhu, lại nhìn biểu

tình ai oán trên mặt nàng, khóe miệng nhịn không được co rút. Trần Mạn
Nhu nháy mắt lại thay đổi biểu tình,, vẻ mặt kích tình: "Bất quá Hoàng
thượng yên tâm, thiếp nhất định sẽ cố gắng, chung quy sẽ có một ngày,
thiếp có thể làm cho tranh của thiếp, xứng đôi với chữ của Hoàng thượng
cùng thơ của Hoàng thượng."

Nói xong, lại thay đổi biểu tình một lần, hơi có vài phần ngượng ngùng,

hướng bên người Hoàng thượng xê dịch: "Thiếp cũng có thể xứng đôi
Hoàng thượng."

Trong lòng Hoàng thượng khẽ nhúc nhích, cúi đầu nhìn Trần Mạn Nhu.

Hôm nay trên mặt Trần Mạn Nhu không trang điểm, chỉ thoa một ít yên chi
màu hồng nhạt trên môi. Hơn phân nửa mái tóc rối tung ở sau người, trên
đầu cắm một bạch ngọc trâm vô cùng đơn giản.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.