Bên cạnh lập tức có người khen: "Chúc mừng Thục phi nương nương,
chúc mừng Thục phi nương nương, Nhị hoàng tử điện hạ ngày sau nhất
định là văn võ song toàn."
Có người mở đầu, kế tiếp chính là một mảnh thanh âm chúc mừng. Thục
phi cười dịu dàng, ôm Nhị hoàng tử nói: "Quá khen, hắn còn là tiểu hài tử,
làm sao có thể khoa trương như vậy, bản cung cũng chỉ ngóng trông hắn
kiện khang khỏe mạnh, còn lại cũng không cầu gì nhiều."
Hoàng hậu bên cạnh hơi hơi cau mày, đang chuẩn bị nói chuyện, chợt
nghe thông báo nói là Hoàng thượng đến đây. Mọi người vội vàng thỉnh an
Hoàng thượng. Hoàng thượng cười tiến vào, đi đến bên người Thục phi sờ
sờ hai má Nhị hoàng tử: "Con ta không tệ! Ngày sau định có thể vì trẫm
phân ưu!"
Vừa dứt lời, bên cạnh liền truyền đến một tiếng thét kinh hãi: "Nương
nương, nương nương, ngài làm sao vậy?"
Hoàng thượng, Hoàng hậu, cùng với Thục phi, đều có chút không vui
quay đầu nhìn. Chỉ thấy Hồ phi té xỉu, cung nữ của nàng đang đứng ở phía
sau lo lắng nửa đỡ nữa ôm nàng. Hoàng hậu vội vàng lên tiếng phân phó
nói: "Còn thất thần làm cái gì? Nhanh đi tuyên ngự y, hai người các ngươi
trước tiên đem Hồ phi nâng dậy đi đến ngồi vào một bên chờ."
Thục phi cúi đầu sửa sang lại áo Nhị hoàng tử một chút, hạ mi mắt đem
ngoan lệ chợt lóe trong mắt che khuất. Lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt quan tâm
phân phó nói: "Sắc mặt Hồ phi có chút tái nhợt, nhanh đi nấu một bát canh
lại đây."
Trần Mạn Nhu nhìn nhìn vẻ mặt thân thiết của Thục phi, lại nghiêng đầu
nhìn Hồ phi đã được đỡ đến trên ghế, chỉ thấy lông mi nàng hơi hơi giật
giật. Cung nữ bên người nàng lại là người thông minh, lập tức nói: "Tạ