Triệu Đạc Trạch không hề có hình tượng ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận
đẩy cỏ dại, tìm kiếm Quắc Quắc.
Lúc Khương Nhị gia nói với hắn kinh nghiệm dưỡng trùng, tuy Triệu
Đạc Trạch không kiên nhẫn, nhưng vẫn nghe lọt tai, nghe tiếng Quắc Quắc
kêu liền biết là một chủng loại tốt.
Triệu Đạc Trạch nghĩ bắt được Quắc Quắc này, đưa cho nhạc phụ, nhất
định sẽ khiến nhạc phụ cười mỏi miệng.
Vì thế, hạ nhân nhìn thấy Triệu Đạc Trạch ở trong bụi cỏ bò tới bò lui,
không hề có hình tượng, cuối cùng cũng bắt được Quắc Quắc, Triệu Đạc
Trạch nhìn kỹ, quả nhiên, chủng loại tốt
Triệu Đạc Trạch nhếch môi:
- Hắc hắc, vật nhỏ, ta tìm cho ngươi một chủ tử tốt, ngươi nhớ kĩ phải vì
nhạc phụ của ta mà chinh chiến a.
Mặt cỏ trước mắt bị che lại, một bóng người che ánh mặt trời, Triệu Đạc
Trạch theo bản năng ngẩng đầu, hai người kinh ngạc nhìn nhau.
Đen đủi!
Triệu Đạc Trạch có thể đối mặt với bất luận kẻ nào, nhưng lúc này hắn
không thể bình tĩnh đối mặt với Triệu Đạc Dật.
- Đại huynh, đang làm gì?
Trong lời nói của Triệu Đạc Dật mang theo một chút ý không tán đồng,
hy vọng hắn nhìn lầm.
Trước kia tuy đại huynh ương ngạnh kiêu ngạo một ít, nhưng không có
mất hình tượng ở trong bụi cỏ bò tán loạn, chỉ vì bắt một con dế, này có
khác gì hoàn khố công tử ăn chơi trác tán trong kinh thành?