Khương Lộ Dao đột nhiên xoay người bỏ đi, đối với Khương Lộ Kỳ
nàng thật sự không còn gì để nói, nàng cho rằng, nàng cho rằng…
Hết thảy đều là Khương Lộ Kỳ nghĩ ra, có lẽ ở trong đầu Khương Lộ Kỳ
thái tử bức Quân thoái vị, giết phụ có thể thành công, trước khi thái tử
thành công, đem nữ nhân mà thái tử ngày đêm thương nhớ dâng lên, tỏ vẻ
trung tâm, đây là mục đích của Khương Lộ Kỳ.
- Ngươi đi làm gì?
Khương Lộ Kỳ túm chặt Khương Lộ Dao:
- Ngươi muốn phá hư sao? Ta làm như vậy cũng vì tốt cho các ngươi, lúc
này Chước Hoa cùng thái tử ở bên nhau, Khương gia có thể miễn bị trách
phạt, một khi thái tử làm hoàng đế, đường ca Mân Cẩn có thể sống sao?
Khương gia còn có thể tiếp tục làm Vĩnh Ninh hầu?
Thái tử một hai phải có Tiêu Chước Hoa, Khương gia trốn không được,
không bằng bây giờ thành toàn cho thái tử, còn có khả năng lưu lại một con
đường sống.
Khương Lộ Dao quay đầu lại cười lạnh:
- Ngươi không nghĩ, hiện giờ người có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế đã
không phải là thái tử!
Khương Lộ Kỳ phản bác:
- Thái tử không có khả năng thất bại, hắn nhất định sẽ thành công.
- Ha ha.
Khương Lộ Dao cười khẽ.