Chỉ là ý cười càng thêm phai nhạt, không hề nhìn Khương Lộ Châu, chỉ
đàm thoại cùng công tử Khương gia, hoặc là thưởng thức phong cảnh bên
hồ.
Phía sau bức tường hoa là Khương Lộ Kỳ đang mãi suy tư, Khương Lộ
Dao nói rất nhẹ nhàng, sao nàng có thể hiểu mình khó xử? Hiểu mình muốn
tới gần, lại không dám tới gần hắn?
Khương Lộ Kỳ lại một lần nữa nhìn về phía thân ảnh như tùng bách, khí
chất trác tuyệt Triệu Đạc Dật…
Hiện giờ chỉ có mình nàng, nàng có thể không kiêng nể nhìn hắn, không
cần sợ người khác phát hiện nàng ái mộ...
Lúc đi Tần vương phủ mừng thọ Tần vương phi, nàng nhẫn rất vất vả,
mới có thể ít chú ý tới hắn.
Lúc này trong mắt Khương Lộ Kỳ hàm ẩn ái mộ, tình ý không thể hòa
tan, cùng mấy phần thương tiếc, tiếc nuối, tiếc hận.
Hắn đáng lẽ sẽ là thiên chi kiêu tử lại bị súc sinh Tần vương thế tử Triệu
Đạc Trạch đánh đứt gân tay, thư pháp của hắn có một không hai……
Đôi mắt ôn ngọc cũng bị Triệu Đạc Trạch móc mất.
Nhưng dù như thế, hắn vẫn như cũ là quân sư đệ nhất của Đại Minh
triều, phụ tá thân sinh nhi tử của Tần vương phi chinh chiến thú biên.
Đến cuối cùng hắn vẫn như cũ nhớ huynh đệ chi tình(tình cảm), dâng thư
thỉnh hoàng đế bỏ qua cho Triệu Đạc Trạch tội ác chồng chất.
Người thuần túy như vậy, phong độ nhẹ nhàng, đối xử với mọi người
thân thiện quân tử, ai có thể không thích?