Khương Lộ Dao giơ chén rượu lên, nhẹ nhàng quơ quơ, đem rượu ngon
rót vào trong miệng, Triệu Đạc Trạch há mồm.
-Không phải như vậy, rượu giao bôi không phải uống như vậy...Dao
Dao...
Cổ hắn bị Khương Lộ Dao ôm lấy, khuôn mặt nàng tiến đến gần, Triệu
Đạc Trạch giống như bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích, môi chạm vào
nhau, một dòng rượu rót vào trong miệng hắn, rượu ngon...
Chưa từng uống qua rượu ngon, có mang theo hơi thở thơm ngọt của nữ
nhân.
Khương Lộ Dao cọ trán nàng nào trán hắn, nhẹ giọng nói:
-Ngươi biết không? Rượu giao bôi phải uống như vậy mới đúng, có thích
không?
Còn hỏi sao? Triệu Đạc Trạch đã vui mừng đến choáng váng.
Hắn vội vàng nâng ly rượu trong tay rót vào trong miệng, đang định tìm
cánh môi mềm mại...
Khương Lộ Dao đẩy hắn ra, đứng dậy nói:
-Đi rửa mặt chải đầu.
- Khụ khụ, khụ khụ khụ.
Triệu Đạc Trạch ngã xuống giường, giọng nói bị sặc rượu, ho khan liên
tục:
-Dao Dao.
- Ngươi không muốn động phòng?