Khuôn mặt Triệu Đạc Trạch lộ ra một chút đắc ý, cho dù người khác
khích lệ Khương Lộ Dao, hắn cũng cảm thấy cao hứng.
Đặc biệt là mới vừa rồi Khương Lộ Dao liên tiếp nói lời sắc bén, khói
sương trong lòng Triệu Đạc Trạch tan đi rất nhiều.
- Nhị cữu mẫu an.
Khương Lộ Dao từ sau lưng Triệu Đạc Trạch lắc mình đi ra, tất cung tất
kính hành lễ với nhị cữu mẫu.
Khuôn mặt trắng nõn tràn đầy kính nể, kính cẩn nghe theo, không giống
mới vừa rồi miệng lưỡi sắc bén, đem sự kính cẩn nghe theo bài ra thật sự
đủ, cho dù là nhị cữu mẫu cũng không nói được gì xấu.
- Nếu A Trạch đã tới, hãy theo ta đi gặp thái quân.
- Làm phiền nhị cữu mẫu.
Triệu Đạc Trạch cùng Khương Lộ Dao đi theo sau nhị cữu mẫu, xuyên
qua một cửa viện, Khương Lộ Dao ngẩng đầu thấy một vị thanh niên dáng
người tinh tế, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đen nhánh như nước
Hắn chính là biểu đệ của Triệu Đạc Trạch nhỏ hơn hắn một tuổi.
Hắn chính là người năm đó được Dương phi bảo vệ, bình an vượt qua
ngày tháng gian khổ năm xưa.
Đáng tiếc, bởi vì lúc mẫu thân hắn đang mang thai thì bị kinh hách, lúc
Dương Gia Bảo được sinh ra liền bệnh tật ốm yếu.
Cũng không biết Dương gia có phải bị điều gì, Dương Gia Bảo đã định
thân hai lần, mỗi lần vừa mới đính hôn, vị hôn thê liền không hiểu thế nào
lại đi…