- Thế tử phụng hoàng mệnh rời kinh, người đừng trách thế tử, chờ hắn
trở về, sẽ đến bái kiến người. Nhi tức...Nhi tức...
Nghĩ đến đôi mắt nén giận đau khổ của Triệu Đạc Trạch, âm thanh của
Khương Lộ Dao có chút nức nở.
- Người như thế nào bỏ được?
Khương Lộ Dao cầu nguyện hết thảy đều là chính mình vọng tưởng, là
bọn họ không đủ tín nhiệm Dương phi.
Đem nhang cắm vào lư hương, Khương Lộ Dao đứng dậy thối lui qua
một bên.
Triệu Đạc Dật mặc bạch y quỳ dập đầu với tiên vương phi......
Dương Môn thái quân không có khả năng tới Tần vương phủ, ngày giỗ
của Dương phi bên phía Dương gia cũng phái người tới.
Mỗi năm người tới đều là Dương gia trưởng tức, là đại cữu mẫu của
Triệu Đạc Trạch.
Đại cữu mẫu nhìn Triệu Đạc Dật dập đầu trước bài vị của Dương phi, đôi
mắt có chút tiếc thương, khóe miệng hơi buông xuống, tuy rất nhanh khôi
phục lại trạng thái bình tĩnh không gợn sóng, nhưng bị Khương Lộ Dao
nhìn thấy.
Tâm Khương Lộ Dao càng ngày càng trầm xuống, hận không thể đi chất
vấn Dương phi về chân tướng thật sự.
Vì thân sinh nhi tử liền hy sinh người khác?
Khương Lộ Dao không biết nên khen Dương phi ái tử tình thâm, hay là
nên mắng nàng, hoặc là cho Dương Phi một cái tát trút giận thay Triệu Đạc
Trạch.