chỗ nào rồi, thế nên chỉ cần vào đó khoảng một tiếng đồng hồ là xong. Giờ
có Giang Nhan đi cùng sẽ càng nhanh hơn. Sau một khoảng thời gian rất
ngắn cô đã mua đủ những thứ định trước. Túi lớn túi nhỏ, món nào cũng
được bọc rất cẩn thận, nhìn vào cứ tưởng là phải hao tâm khổ tứ lắm. Cô
luôn miệng hỏi Giang Nhan: - Có được không anh? Cô nhìn những món đồ
được bọc kín bằng giấy, chớp chớp mắt, cắn chặt đôi môi mềm mại. Lúc
ngẩng đầu lên nhìn anh, cô không quên nở một nụ cười rạng rỡ. Anh không
thể nói cho cô biết rằng đằng sau xe anh là đầy đủ những thứ anh đã giúp
cô mua rồi. Sáng nay, anh gọi điện, lúc ấy cô còn chưa dậy nên đã tự đi
mua rồi. - Anh đang nghĩ gì vậy? - Vân Vy kéo áo anh hỏi. - Tuyệt lắm!
Đôi mắt cô cong lên cùng với khóe m rạng rỡ. Trong siêu thị mới khai
trương một cửa hàng bán đồ lưu niệm bên trong bày đủ các món hàng rất
bắt mắt. Vân Vy không tự chủ được mình liền đến gần xem. Trên giá hàng
bày đầy những cái móc đeo điện thoại đôi. Thật không ngờ sau ngần ấy
năm loại móc đeo điện thoại này lại thịnh hành trở lại. Những cái móc treo
đôi được làm tinh xảo hơn, đẹp mắt hơn. Cô từng nghĩ, có lẽ những cái
móc đeo điện thoại đôi như thế này đã biến mất trên thị trường từ lâu. Vân
Vy cầm lây một đôi lên, giơ ra trước mặt Giang Nhan, mừng rỡ như gặp lại
bạn cũ: - Giang Nhan, anh xem đây là cái gì nào? Giang Nhan đón lầy món
đồ từ tay Vân Vy, trong ánh mắt cô tràn ngập niềm hân hoan. Đó chắc chắn
là những hồi ức thuộc về cô và Giang Nhan, anh không sao có thể đáp lời
được. Cô đột nhiên phát hiện ra điều gì đó khác lạ. Sớm muộn gì Vân Vy
cũng sẽ biết, bởi vì cho dù anh có giấu giếm kĩ đến đâu thì cũng sẽ có một
ngày sự việc bị làm sáng tỏ. Sớm muộn gì cô cũng sẽ nhớ ra tất cả, lúc ấy
cô sẽ biết rằng anh chẳng qua chỉ là một kẻ dối trá. Đúng như trong cuốn
tạp chí hôm qua cô đã xem. Anh ta đưa mắt nhìn cô. Tô Tần, mặc dù anh ta
chẳng mấy thân quen nhưng anh ta biết chuyện của anh. Lúc cô cầm cuốn
tạp chí ấy, biểu cảm có vẻ rất phức tạp. Thực ra anh cũng có rất nhiều lựa
chọn. Giờ lựa chọn cách nói sự thực cho cô biết? Không được! Vân Vy bối
rối thu lại nụ cười: - Cái này có đẹp không? - Cô đã đổi lấy một đôi móc có
thể treo lên kính xe ô tô: - Mua một đôi treo lên xe của anh có được không?
- Dán con búp bê như thế này lên xe sẽ bị người ta chê cười cho xem. Vân