tù trong nhà vệ sinh đi ra. - Bố à... - Vân Vy dừng bước, nắm chặt cái cốc
trong tay: - Con quên không nói với bố, ngày mai Giang Nhan sẽ đến đón
con đi thăm bố anh ấy!! - Ngày mai á? Vân Vy nhìn đồng hồ: - Thực ra là
hôm nay. - Con đã chuẩn bị quà cáp gì chưa? - Con chưa kịp chuẩn bị gì cả.
B đang bệnh, con cũng chẳng biết mua cái gì! - Lần đầu tiên ra mắt phụ
huynh, phải nghiêm chỉnh một chút. Vân Vy gật đầu: - Mai là cuối tuần,
sáng con đi thăm mẹ, nhân tiện mua đồ luôn! - Đừng nghĩ ngợi nhiều quá,
mau đi ngủ đi! Ngày mai phải thật tỉnh táo đấy! Chắc phải đến hơn bốn giờ
sáng Vân Vy mới ngủ lại được. Đang ngủ ngon giấc thì cô loáng thoáng
nghe thấy tiếng bố cô nói chuyện với ai đó. - Tối qua ngủ không ngon giấc,
giờ vẫn còn chưa tỉnh. Chắc là mẹ gọi điện về. - Tôi thấy rất căng thẳng...
nói là sáng phải vào bệnh viện, sau đó mua đồ về... để cho nó ngủ thêm lúc
nữa tôi sẽ gọi nó dậy! Nghĩ là giờ vẫn còn sớm, ngủ thêm một lúc nữa cũng
được, Vân Vy trở mình rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Vân Vy chẳng biết
mình đã tỉnh ngủ như thế nào nữa, chỉ cảm thấy ngủ một giấc thật đã đời.
Chỉ có điều đến khi nhìn lên đồng hồ đã là mười một giờ rưỡi rồi. Cô nghe
loáng thoáng thấy có tiếng nói từ phòng khách, chắc, là bố cố đang vặn nhỏ
ti vi xem. Cô đứng dậy, vừa buộc tóc lại vừa mở cửa phòng ngủ ra. - Bố... -
Chữ “bố” vừa ra đến Vân Vy đã sững người... ngạc nhiên gọi: - Giang
Nhan? Hai người đàn ông đang chơi cờ vây ở trong phòng khách. Những
cốc trà nóng đang bốc khói nghi ngút. Bố Vân Vy mỉm cười, dịu dàng hỏi: -
Tỉnh rồi hả con? Giang Nhan đến rồi này! - Nói rồi ông lại tập trung chú ý
vào bàn cờ. Cô vẫn đứng ngây ra tại chỗ, tạm thời chưa tìm được câu nào
thân mật để chào hỏi anh. Mãi cho đến khi nhìn thấy ánh mắt của Giang
Nhan đang từ trên mặt chuyển xuống ngực mình, Vân Vy mới cúi đầu nhìn
xuống. Chiếc áo ngủ không biết từ khi nào đã bị tuột mất hai cái cúc, mà cô
thậm chí còn chẳng mặc áo lót nữa chứ! Mặc dù áo ngủ của cô khá dày,
không lộ liễu thái quá nhưng nghĩ đến đây cô bỗng thấy mặt mình nóng
ran. - Ối, em đi thay quần áo đã! - Vân Vy chỉ kịp thốt lên câu đó rồi quýnh
quáng chạy vào phòng. Sách thường viết rằng một người vợ tốt phải dậy
sớm hơn chồng ít nhất một tiếng đồng hồ. Một tiếng đồng hồ ấy dùng để
trang điểm cho mình thật đẹp, để chồng sau khi ngủ dậy không phải nhìn